Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và Đỗng Kha từ công ty trở về nhà.
Người ta phát hiện ra rằng Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh đều không có ở nhà.
Trần Ninh có chút kinh ngạ!
c Bởi vì Tống Trọng Bân thường đi sớm hơn chút để đón Tống Thanh Thanh từ trường mẫu giáo.
Mã Hiểu Lệ cũng thường vào lúc này đã ở nhà nấu cơm xong rồi.
Sao hôm nay không thấy ai ta?
Đúng lúc, điện thoại của Trần Ninh đổ chuông, đó là cuộc gọi từ trường mẫu giáo.
Trần Ninh khi nghe điện thoại mới biết thì ra ra con gái mình vẫn đang ở trường.
Hôm nay không có phụ huynh đến đón về.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đâu?
Trần Ninh đang trong lòng thắc mắc, thì điện thoại của Tống Sính Đình vang lên.
Là Tống Trọng Bân gọi.
Nghe xong cuộc gọi của Tống Trọng Bân, Tống Sính Đình Bình vội vàng nói: “Bó, đừng tranh cãi với bọn họ, càng không nên đánh nhau với bọn họ.
Con cùng Trần Ninh sẽ đến ngay lập tức.”
Trần Ninh và Đồng Kha sửng sốt, liền hỏi Tống Sính Đình đang xảy ra chuyện gì?
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Chiều nay mẹ đi chợ, bị mấy nhân viên bán hàng của tiệm làm tóc dụ vào làm tóc.”
“Tiệm làm tóc ấy đã lừa mẹ nạp thẻ thành viên, còn nói dối tóc mẹ có nhiễm vi-rút HPV.
Giờ làm sợ hãi và để rồi nạp năm triệu vô thẻ thành viên.”
“Mẹ nhìn thấy hóa đơn nạp tiền và hóa đơn tiêu dùng, mới biết là mình đã bị lừa.”
“Mẹ không dám nói với chúng ta, chỉ nói với bó.”
“Bố bây giờ đang đi nói chuyện với bọn họ và yêu cầu hoàn lại tiền”.
“Mấy người trong tiệm làm tóc không chịu, cả đám người còn đòi chém đòi giết.”
Sắc mặt của Trần Ninh lặng xuống: “Mấy người này thật biết chém gió.
Tiểu Kha, em đến nhà trẻ đón Thanh Thanh, anh và Sính Đình sẽ đến tiệm tóc.”
Rất nhanh sau đó, Trần Ninh và Tống Sính Đình đã lái xe đến chuỗi thầm mỹ viện quốc tế Quý Phu Nhân.
Trần Ninh cau mày khi nhìn thấy chuỗi thẳm mỹ viện quốc tế này.
Nếu nhớ không lầm, thương hiệu Quý Phu Nhân này là do ả hồ ly tỉnh Hải Tâm thành lập.
À Không ngờ, sau bao nhiêu năm, chuỗi cửa hàng này đã lan rộng khắp cả nước.
Chuỗi thẩm mỹ tóc Quý Phu Nhân này được trang trí rất cao cấp và sang trọng.
Lúc này, quản lý cửa hàng – độ tuổi trung niên, dáng người mập mạp, đeo kính dẫn đầu nhóm nhân viên bảo vệ, thợ cắt tóc, nhân viên làm đẹp và những người đàn ông khác đang bao vây Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, la hét đòi chém giết họ.
Người quản lý cửa hàng đang dùng ngón tay chọc vào ngực Tống Trọng Bân.
Ông ta thô bạo chửi bới: “Nạp tiền vào thì có số dư hội viên.
Số dư hội viên làm sao có thể hoàn lại được?”
Tống Trọng Bân tức giận nói: “Mấy người lừa vợ tôi nạp tiền.
Dùng hết trăm mấy ngàn đấy chúng tôi không cần nữa.
Còn lại hơn 4,8 triệu các người phải trả lại đây.”
Gã trung niên mập mạp chế nhạo nói: “Ai nói với ông số dư hội viên có thể hoàn lại.
Số dư đó các người có thể đến thầm mỹ viện của chúng tôi làm đẹp.
Nhưng không thẻ trả lại.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, các người cút khỏi đây maul”
“Chuỗi tiệm Quý Phu Nhân của chúng tôi phủ khắp nơi trên toàn quốc.
Chủ tịch phu nhân Hải Tâm nắm trùm tất cả.
Nếu dám gây chuyện, cần thận cái mạng đấy.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe được những lời đó, họ run lên vì tức giận.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng đám đông: “Tôi không quan tâm chủ tịch của mấy người là ai, nhãn hiệu có tốt thế nào.”
“Mấy người tốt nhất nên trả lại tiền cho bố mẹ tôi ngay bây giờ.
Nếu không, tất cả chuỗi tiệm Quý Phu Nhân ở phía nam sẽ đóng cửa.”
Người đàn ông béo trung niên và những người khác đều sửng sốt quay đầu lại.
Khi Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sinh Đình đang ở đây, cả hai đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngạc nhiên: “Tiêu Ninh, Tiểu Đình, hai con đến rồi.”
Tống Sính Đình bước nhanh về phía trước, giữ chặt Mã Hiểu Lệ.
Cô quan tâm nói: “Bồ mẹ, hai người không sao chứ?”
Mã Hiểu Lệ lau nước mắt nói: “Không sao…”
Tống Trọng Bân tức giận nói: “Những người này thật quá đáng.
Đã dụ dỗ lừa gạt, lại còn hù dọa.
Để mẹ con nạp năm triệu trong thẻ vào thẻ hội viên.”
“Gội đầu mà bảo có virus, dùng lọ thuốc thì tốn cả trăm nghìn”.
“Điều khó chịu nhất là khi yêu cầu trả lại số dư, họ không những không trả, mà còn đòi chém đòi giết.”
Tống Sính Đình an ủi nói: “Bố mẹ đừng nóng giận, để Trần Ninh xử lý chuyện này.”
ï Nhóm người của tên quản lý đã hiểu ra Trần Ninh và Tống Sính Đình là con rễ và con gái.
Gã quản lý nheo lại một đôi mắt nhỏ như đậu xanh, hắn nói với thái độ xấu xa: “Cậu nhóc, tiệm của chúng tôi hùng hậu.
Vòng trong vòng ngoài đều có người, nếu không muốn chết thì cút cho tôi, hiểu chưa?”
Bọn người này vừa Trần Ninh, vừa đưa ngón tay chọc vào ngực Trần Ninh.
Trần Ninh mỉm cười.
Trước khi ngón tay của đối phương chọc vào ngực mình, anh đã ra tay nhanh như tia chớp và bẻ gãy cổ tay đối phương.
A…
Hạ Sơn Báo mang theo một con dao rựa, cùng đám người mình sát khí đằng đằng, tức giận nói: “Ai ở đây làm loạn?”
Khi Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy những tên sát nhân này, biểu cảm của họ đã thay đổi.
Người đàn ông trung niên mập mạp thấy đám người Hạ Sơn Báo tới, liền chật vật đến đón.
Ông ta cười nịnh nọt nói: “Anh Báo, anh đến rồi.
Gia đình thằng nhóc đó đến đây gây rối, còn đánh người của em.
Anh phải nghiêm khắc dạy dỗ nó.”
: Hạ Sơn Báo nói: “Để coi là tên nào chưa mở mát… A, Trần tiên sinh!”
Hạ Sơn Báo muốn nói ai dám to gan làm loạn ở đây.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Ninh, linh hồn của hắn ta sợ tới mức kêu lên.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh biết tôi sao?”
Hạ Sơn Báo quỳ rạp trước Trần Ninh, vẻ mặt nhan nhó ực nói: “Biết biết.
Tôi từng là thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo, cho nên tôi biết anh Trần.”
Thì ra, Đổng Thiên Bảo đã nghe theo lời dặn củaTrần Ninh, không làm ăn một cách đen tối nữa.
Sau khi Đổng Thiên Bảo ngừng kinh doanh.
Ông ta đã giải tán nhiều anh em của mình và yêu cầu họ tìm một công việc tốt khác để hỗ trợ gia đình.
Hạ Sơn Báo này là một trong những người em bị Đồng Thiên Bảo giải tán!
Hạ Sơn Báo đã dành một nửa cuộc đời của mình cho xã hội đen.
Giờ yêu cầu hắn đi làm công, thì làm sao có thể chịu đựng được?
Vì vậy hắn bí mật triệu tập mấy chục huynh đệ, tiếp tục làm một số kế sinh nhai.
Mỹ viện Quý Phu Nhân này là kế sinh nhai lớn nhất mà hắn thấy.
Nhóm của Hạ Sơn Báo, nghe nói Trần Ninh là chủ nhân của Đồng Thiên Bảo.
Vậy đây là lão đại của lão đại của lão đại rồi!
Từng người một vội vàng quỳ theo Hạ Sơn Báo!
Quản lý cửa hàng và nhiều người khác đều ngần ra.
Hạ Sơn Báo rụt cổ nói nhỏ: “Trần tiên sinh, chuyện của ngài tôi không dám hỏi.
Ở đây không có chuyện của tôi.
Tôi có thể cút ra ngoài được không?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đừng, nếu đã đến rồi thì đừng vội rời đi.”
“Bố mẹ tôi đã bị thẩm mỹ viện này lừa.
Các người đều là người của giang hồ.
Giang hồ thấy sự đời bắt công sẽ rút kiếm của họ để giúp đỡ.”
“Tiểu Báo, tôi muốn anh đập cửa hàng này cho tôi!”
Hạ Sơn Báo trợn tròn mắt khi nghe thấy lời nói đó.
Vẻ mặt khó xử, ngập ngừng nói: “Anh Trần, cái này… cái này…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu như anh cảm thấy khó xử, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho Đồng Thiên Bảo, kêu Đồng Thiên Bảo đập băng nhóm của anh.”
Hạ Sơn Báo lập tức tỉnh lại.
Khi Đồng Thiên Bảo giải tán nhóm người của họ, anh ta nghiêm khác ra lệnh cho họ không được làm xã hội đen nữa.
Nếu Đồng Thiên Bảo biết rằng họ vẫn làm xã hội đen, có khi sẽ phế họ mắt.
Hạ Sơn Báo vội vàng nói: “Khó xử gì chứ ạ! Không cần phải làm phiền Bảo ca đâu.”
Nói xong, hắn lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ: “Các huynh đệ, đập tan cái hang ổ dối trá này cho tôi!”
Hàng chục tên thuộc hạ nghe lời, lập tức vác xông vào đập phá cửa hàng.
Trong tích tắc, thầm mỹ viện cao cấp đã bị đập tan thành mây khói…
Người quản lý cửa hàng trung niên nhìn thấy cảnh này, đau khổ hét lên: “Đừng đập nữa, đừng đập nữa…”