Tên quản lý trung niên nhìn cửa hàng làm đẹp cao cấp tốn cả chục triệu để tân trang, giờ bị đập trong tích tắc.
Trái tim ông ta đang rỉ máu!
Ông ta đầu tư vài triệu cỗ phiếu, mới trở thành quản lý đó.
Bây giò thì tốt rồi, cửa hàng đã bị đập phá, ông ta làm sao giải thích với Tổng bộ!
Ông ta cay đẳng nhìn Trần Ninh, tức giận nói: “Máy người xong đời rồi, tổng đại lý của Quý Phú Nhân là người giàu có nỗi tiếng nhất Giang Nam – ông Lâm Hải, còn chủ tịch bà chủ gia tộc họ Trần của phương bắc, phu nhân Hải Tâm.”
“Anh dám đập phá chuỗi cửa hàng của chúng tôi, hãy chờ đấy!”
Lâm Hải!
Một trong mười người giàu nhất tỉnh Giang Naml Ở tỉnh Giang Nam, người có thân phận và địa vị cũng không có mấy người dám gây chuyện với ông chủ Lâm.
Ngay cả Tống Sính Đình cũng hơi bất ngờ và lo lắng khi nghe tin Lâm Hải là tổng đại lý của thương hiệu Quý Phu Nhân tỉnh Giang Nam.
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Ha ha, đập phá cửa hàng của ông có là gì đâu?”
*Tôi lúc nấy có nói tất cả các chuỗi cửa hàng ở phía nam sẽ phải đóng cửa.”
Người đàn ông béo trung niên và những nhân viên khác đều ngắn người.
Người đàn ông béo trung niên không khỏi chế nhạo: “Mạnh miệng gớm, dám nói tất cả chuỗi cửa hàng ở phía nam đều sẽ đóng cửa.
Sao không nói mình là tỉnh tôn của Giang Nam đi?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, tỉnh tôn Giang Nam mà gặp anh, có mà lại đến nịnh nọt.
Anh lây điện thoại di động ra, gọi cho Điển Chử: “Tôi muốn tắt cả chuỗi cửa hàng Quý Phu Nhân ở Giang Nam phải dẹp tiệm trong vòng mười phút.”
Trong mười phút, tắt cả chuỗi cửa hàng mấy chục căn Quý Phú Nhân ở tỉnh Giang Nam sẽ đóng cửa.
Khoác lác cũng không nói như thế?
Bộ tưởng bản thân là tỉnh tôn sao?
Người đàn ông trung niên mập mạp không nhịn được cười, châm chọc nói: “Tôi thật ngưỡng mộ anh.
Tôi thực sự khâm phục khả năng khoác lác của anh.
Khoác lác còn không biết đỏ mặt, chúng tôi nghe xong xấu hỗ dùm anh.”
Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đến thì thầm với Trần Ninh.
Tống Sính Đình nói: “Ông xã, đừng cãi nhau với ông ta.
Chuyện đã thành thế này rồi, gọi cảnh sát đi.”
“Họ đã lừa tiền của chúng ta.
Chúng ta đã đập phá cửa hàng của họ.
Theo quy trình pháp lý, tiền họ nên hoàn lại thì phải hoàn lại.
Tiền ta phải bồi thường sẽ phải bồi thường.
Khi người đàn ông béo trung niên nghe thấy lời này, anh ta cho rằng Tống Sính Đình đang sợ hãi.
Ông ta được dịp hét lên: “Bồi thường?”
“Mấy người đánh tôi và rồi đập phá cửa hàng!”
“Lại còn dọa sẽ dẹp tiệm tất cả các chuỗi cửa hàng ở phía nam.
Ngươi nghĩ tổng đại lý ông chủ Lâm có dễ dàng tha cho không?”
“Các người chờ tán gia bại sản đi!”
Trần Ninh nhẹ giọng nói với Tống Sính Đình: “Bà xã, đừng lo lắng.
Anh nói muốn đóng cửa tất cả các chuỗi cửa hàng ở phía nam thì họ sẽ phải đóng của.”
“Về phần bồi thường, chỉ có bọn họ bởi thường cho tôi, tôi không bồi thường.”
Người đàn ông béo trung niên vừa cười vừa giận dữ: “Ò, thật là kiêu ngạo.
Để tôi xem anh làm sao đóng hết cửa tất cả chuỗi cửa hàng trong vòng mười phút.”
“Còn nữa, khi ông Lâm, tổng đại lý tỉnh Giang Nam đến giải quyết chuyện này.
Tôi hy vọng anh vẫn có thể cứng rắn như vậy trước mặt ông ấy.”
Ngay khi giọng nói của người đàn ông béo vừa dứt, điện thoại di động của ông ta điên cuồng vang lên.
Hóa ra là Lâm Hải – tổng đại lý nhãn hiệu của Quý Phu Nhân tỉnh Giang Nam gọi tới.
Người đàn ông béo trung niên đắc ý liếc nhìn Trần Ninh, giơ điện thoại trong tay lên, giễu cọt nói: “Tổng đại lý ông chủ Lâm của chúng tôi đã gọi đến.
Anh chờ chết đi!”
Ông ta nói xong liền kết nói điện thoại, mỉm cười nói: “Giám đốc Lâm!
Giọng một người đàn ông tức giận phát ra từ điện thoại: “Huỳnh Đức Phát!”
Người đàn ông mập mạp trung niên nghe vậy liền vội vàng nói: “Vâng, ông Lâm, tôi đang nghe đây!”
Giọng nói Lâm Hải rống lên từ trong điện thoại: “Đồ chó, ông đã xúc phạm ai vậy hả?”
“Thương hiệu Quý Phú Nhân tổng cộng 37 cửa hàng ở tỉnh Giang Nam, đồng loạt bị đội thực thi pháp luật phong tỏa.”
“Tôi đã gọi cho các lãnh đạo có liên quan.
Mới biết là do ông mà ra, ông đắc tội ai vậy hả?”
Tôi mỗi năm phải chỉ 2 tỷ để có được quyền đại lý phía Nam của Quý Phu Nhân.
Ông đóng cửa tất cả các cửa hàng của tôi, tôi sẽ giết đã chết ông.”
Huỳnh Đức Phát nghe máy, trong khi giám đốc Lâm đang tức giận gầm lên.
Ông ta cảm thấy như thiên lôi giáng xuống làm đầu óc ông ta ngu sỉ đi.
Một lúc sau, ông ta mới hoàn hồn.
Giọng mều máo: “Ông chủ Lâm, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một tên nhóc nói trong vòng 10 phút sẽ đóng hết tất cả các chuỗi cửa hàng của chúng ta.
Tôi không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy…”
Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện của ông, ông tự mình giải quyết.
Nếu ông không cầu xin vị tiên sinh đó tha thứ, làm cho chuỗi cửa hàng không thể mở cửa.
Thì chính tay tôi sẽ giết ông.”
Hoàng Đức Phát tái mặt sợ hãi khi nghe những lời này, hắn còn muốn nói gì nữa?
Nhưng ông Lâm đã cúp máy.
Huỳnh Đức Phát sắc mặt xám xịt, tuyệt vọng ngắng đầu nhìn Trần Ninh.
Ngoài sự kinh ngạc, còn có sự sợ hãi trong mắt ông ta.
Người đàn ông này, chỉ với một cú điện thoại, đã đóng cửa hàng chục cửa hàng Quý Phu Nhân Giang Nam trong vòng mười phút.
Quả bản lĩnh đáng kinh ngạ!
c Tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Ban đầu, một số người cho rằng Trần Ninh đang khoe khoang.
Nhưng không ngờ, Trần Ninh thực sự đang khoe khoang!
Nhân viên tại thẳm mỹ viện trở nên hoảng loạn hon, đặc biệt là những kẻ có liên quan đến việc lừa bố mẹ vợ của Trần Ninh.
Không quan tâm đến vết thương, Huỳnh Đức Phát đã quỳ xuống trước mặt gia đình Trần Ninh, khóc lóc thảm thiết: “Anh Trần, tôi đã sai.
Tôi không nên moi tiền của mẹ vợ anh, càng không nên hù dọa họ.
Làm ơn cho tôi con đường sống!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại đã biết mình sai rồi, còn không mau?”
“Bây giờ, ông có thể hoàn lại tiền cho mẹ tôi chưa?”
Huỳnh Đức Phát liên tục nói: “Hoàn, tôi sẽ hoàn trả ngay lập tức, hoàn trả đầy đủ.”
Chẳng máy chốc, Mã Hiểu Lệ trước đó bị dụ, giờ đã có toàn bộ số tiền 5 triệu trả về tài khoản của bà.
Chiếc thẻ ấy là Trần Ninh đưa riêng cho bà, nói rằng dùng để đi chợ và không giới hạn số tiền giao dịch.
Bà vốn cho rằng thẻ này chỉ có mấy chục nghìn.
Chỉ là hôm nay khi bị lừa, sau khi nạp hết tiền vào thẻ thành viên, cô mới biết trong đó có 5 triệu.
Bây giò tiền đã được trả lại.
Trong lòng và có chút hối hận và tự trách.
Ử Bà đưa lại thẻ ngân hàng cho Trần Ninh, lo lắng nói: “Trần Ninh, Tiểu Đình, mẹ trước đó không biết bên trong có bao nhiêu.
Thẻ này không an toàn cho mẹ lắm, hay là tụi con giữ lại đi.”
Trần Ninh cười nói: “Mẹ, tiền đó là phí ăn uống.
Trả lại con làm gì!”
“Mẹ muốn mua gì thì mua, chỉ cần không bị người khác lừa gạt là có thể mua được.
Bỏ ra bao nhiêu cũng không quan trọng.”
Tống Sính Đình cũng nói: “Mẹ, Trần Ninh đưa cái này cho mẹ, mẹ cứ giữ lại.
Không thì mẹ giữ tạm cho anh ấy.”
Sau khi nghe xong điều này từ con gái, Mã Hiểu Lệ miễn cưỡng đồng ý và tiếp tục giữ thẻ.
Huỳnh Đức Phát với vẻ mặt buồn bã nói: “Anh Trần, tôi đã hoàn lại tiền lại rồi.
Vậy thì chuỗi cửa hàng ở tỉnh Giang Nam, anh xem…
Trần Ninh dửng dưng nói: “Ông lừa gạt người khác, trả lại tiền chỉ có thể giảm đi chút tội.
Không có nghĩa là ông không có tội!”
“Vả lại, tôi nghĩ mấy người làm chuyện thất đức này chẳng phải một hai lần!”
“Chuỗi cửa hàng này có thể mở cửa trở lại không, còn tùy thuộc vào cách các bộ phận liên quan giải quyết!”
Ngay khi giọng nói của Trần Ninh vừa dứt, nhóm thực thi pháp luật chung đã đến!
Đội trưởng của đội thực thi pháp luật hóa ra là Vương Tri Hành – đội trưởng Đội Trinh sát hình sự Trung Hải!
Vương Tri Hành lễ phép chào hỏi gia đình Trần Ninh, sau đó lạnh lùng nói với mọi người và Huỳnh Đức Phát: “Chúng tôi đã nhận được báo cáo của quần chúng, và lệnh của lãnh đạo liên quan, nghi ngờ thẩm mỹ viện của các ông có dấu hiệu lừa đảo.”
“Các người đã bị liệt vào chuyên án điều tra thứ 315.
Bây giờ mời mọi người đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”
Nhóm người của Huỳnh Đức Phát hoàn toàn chết lặng!
Vương Tri Hành lạnh lùng ra lệnh: “Còng tất cả lại!