Chiến Long Vô Song


Ngụy Minh Hiên là người đầu tiên không nhịn được cười: “Ha ha ha, cái tên này nghĩ mình là ai?”
“Dám chém gió khoác lác bảo bồ tôi trong vòng mười phút đến gặp hắn!”
“E rằng hắn không biết nguyên cái Kỷ Châu, không ai dám nói như vậy, đúng không?”
Lưu Băng Băng nép người cạnh Ngụy Minh Hiên nhìn về phía Trần Ninh.

Cô ta cũng nhếch mép nói: “Hì hì, mới ăn tí đậu phộng trong đó thôi.

Chắc không say xỉn đến vậy chứ?”
“Đừng nói là anh bị đuổi khỏi Trần gia.

Từ lâu anh đã không còn là thiếu gia của Trần gia nữa.”
“Cho dù vẫn là thiếu gia Trần gia đi nữa, nhìn thấy ngài Thị trưởng thì cũng phải kính trọng thôi.

Dám xắc xược gọi Thị trưởng đến gặp anh ngay lập tức.

Anh tưởng mình là ai?”
Những người bạn xung quanh Ngụy Minh Hiên đều đang hi hi ha ha.

Họ cười Trần Ninh như thể họ đang xem phim hài.


Quản lý nhà hàng Lương Tiểu Mẫn cũng rất khó xử.

Cô cảm thấy Trần Ninh và Ngụy thiếu thật sự quá ngu ngốc, dám khoác lác tới nỗi kêu Thị trưởng đến gặp anh trong mười phút.

Vậy còn ngu ngốc hơn.


Không những không thể dọa được đám người Ngụy thiếu, ngược lại còn trở thành trò cười.


Ngay cả Tống Sính Đình cũng trở nên lo lắng!
Chương 352: Thâm Bất Khả Trác Cô biết rằng Trần Ninh có quen biết vài nhà lãnh đạo chính trị, thậm chí là quân sự ở miền nam.

Có chuyện gì có thể nhờ nhà lãnh đạo đó giúp đỡ một chút.


Nhưng ở đây không phải Giang Nam, mà là phương bắc.


Thiên nam địa bắc, các mối quan hệ cá nhân của Trần Ninh ở phía nam khó mà sử dụng.



Làm không tốt đôi khi không chỉ trở thành một trò đùa mà còn sẽ hết cách rút lại.


Cô nhỏ tiếng thuyết phục Trần Ninh: “Trần Ninh, rồng mạnh không đè rắn địa phương.”
“Hắn có quyền hành thuộc địa phương hắn, chúng ta đừng tranh nữa, nhường hắn phòng riêng này đi.”
“Chúng ta ra ngoài, tìm đại cái bàn rồi ăn cũng được.”
Lưu Băng Băng biết Trần Ninh không còn là thiếu gia Trần gia nữa.

Vậy mà Trần Ninh vẫn có thể xuất hiện ở nhà hàng Tử Kim Các ăn tối, cô đoán Trần Ninh chỉ dựa lưng Tống Sính Đình.


Cách ăn mặc chuyên nghiệp của Tống Sính Đình, cô đoán có thể là một nữ doanh nhân của một công ty nào đó.


Bây giờ, ngay cả Tống Sính Đình cũng sợ phải nhượng bộ.


Lưu Băng Băng cảm thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình chả là gì, cô ta cười nhạo nói: “HÌì hì, Trần Ninh vừa nói là bạn trai của tôi là chó sủa, lại còn lấy chú Ngụy ra để hù dọa.

Bây giờ đã chịu nhường phòng riêng rồi à.”
Nguy thiếu híp mắt nói: “Đúng vậy, giả làm nhà quyền quý giả luôn bồ tôi luôn à? Chuyện này nhất định không dễ dàng buông tha cho đâu.”
Lưu Băng Băng tựa vào vai Ngụy thiếu, nhìn Trần Ninh với vẻ chế nhạo.

Cô ả tự đắc nói: “Chà, Trần Ninh, anh vừa nói chúng tôi là chó sủa.

Bây giờ anh quỳ xuống, trước mặt mọi người, học cách chó sủa sủa hai tiếng đi.”
“Sau đó từ chỗ này bò ra khỏi đây, vậy là chúng tôi xem như đã thả chó, thế nào?”
Khuôn mặt của Tống Sính Đình biến sắ!
c Đồng Kha và vài nhân viên của Tập đoàn Ninh Đại vừa bước ra cùng Lương Tiểu Mẫn đều thay đổi vẻ mặt.


Ngụy thiếu vòng tay qua eo thon của Lưu Băng Băng, ngạo nghễ nói: “Anh nghe bạn gái Lưu Băng Băng của tôi nói gì chưa?”
“Nếu không muốn chết thì cứ quỳ xuống học cách chó sủal”
Lưu Băng Băng giễu cợt nhìn Trần Ninh: “Còn không mau quỳ xuống, anh muốn bạn bè của Ngụy thiếu gia đến giúp anh sao?”
Mấy người bạn lợn bè chó bên cạnh Ngụy thiếu gia lập tức cười nhạo.

Họ vây quanh Trần Ninh vẻ mặt tốt lành gì, chúng chuẩn bị bắt Trần Ninh quỳ xuống.


Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát.


Sau đó, hai xe máy của cảnh sát giao thông dọn đường.


Theo sau là một chiếc Audi a6 sedan màu đen lao tới, dừng trước nhà hàng Tử Kim Các.


Ngay khi chiếc xe Audi màu đen dừng lại, cửa ghế sau được mở ra đầu tiên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen lo lắng bước ra khỏi xe.


Hai cảnh sát giao thông và một số cấp dưới cũng vội vàng xuống xe đi theo người đàn ông đó.

Họ nhanh chóng vào nhà hàng.


Những người trong nhà hàng Tử Kim Các khi nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen đều lộ ra vẻ kinh ngạc.


Có người còn thốt lên: “Trời ơi, hình như là thị trưởng Ký Châu – Ngụy Khang.

Thị trưởng Ngụy!”
Vài người quyền quý ở địa phương nhanh chóng đứng lên, chào hỏi Ngụy Khang.

Họ cười và duỗi tay: “Thị trưởng, ngài có thời gian đến đây ăn tối sao?”
Ngụy Khang trực tiếp đẩy hết mấy người muốn bắt tay với mình ra.

Ông bước nhanh về phía phòng riêng số 1 Thiên Tự.


Các ông chủ giàu có quyền lực kia nhìn nhau.

Họ nghĩ: thường ngày Thị trưởng gặp họ đều sẽ chào hỏi rất khách sáo.

Có chuyện gì vậy?
| Tất cả đều nhìn về hướng của phòng riêng số 1 Thiên Tự, và tự hỏi không biết có phải vị thủ trưởng nào đến không, mà thị trưởng phải nóng lòng chào đón như thế?
Ngụy Minh Hiên và Lưu Băng Băng đang gây hắn bắt Trần Ninh quỳ gối sủa tiếng chó.


Không ngờ rằng lại thấy Ngụy Khang cùng một đoàn quân đi tới!
Ngụy Minh Hiên mỏ to hai mắt, thất thanh: “Bố, sao bố tới đây?”
Lúc này, Lưu Băng Băng, Lương Tiểu Mẫn, Tống Sính Đình và nhiều người khác đều ngắn ra.


Đặc biệt là Lưu Băng Băng, cô không ngờ chỉ với 1 cuộc gọi, Trần Ninh đã kêu bố của bạn trai cô – người có quyền lực nhất Ký Châu, lại phải vội vàng đến đây.



Cô mở to mắt nhìn Trần Ninh kinh hãi.


Trần Ninh trong mắt cô ta đột nhiên trở nên thâm sâu đến khó hiểu.


Ngụy Khang cũng đẩy con trai của mình ra, đi tới trước mặt Trần Ninh, rồi cúi người cung kính chào hỏi: “Trần tiên sinh, tôi không đến muộn chứ.

Không biết cậu gọi tôi gấp như vậy, có căn dặn gi?”
Căn dặn?
Ngụy thiếu và Lưu Băng Băng ngoác miệng kinh ngạc.


Đường đường là thị trưởng thành phố Ký Châu.

Vậy mà thực sự cúi đầu trước mặt Trần Ninh đến mức phải nghe lời căn dặn để làm việc?
Chúa ơi, Trần Ninh rốt cuộc là ai?
Trần Ninh nhìn Ngụy Khang – người đang đổ mò hôi hột.

Anh cười nói: “Lau mồ hôi trước rồi mới nói chuyện.”
“Vâng vâng vâng!”
Ngụy Khang đáp lại liên tục.

Ông lấy khăn tay ra, mất bình tĩnh mà lau mồ hôi trên trán.


Trần Ninh dửng dưng nói: “Lần này gọi điện thoại cho ông cũng không có gì khác.

Con trai ông nhát định đòi tôi nhường phòng ăn riêng cho cậu ấy.

Lại còn kêu tôi quỳ xuống học cách chó sủa mới chịu buông tha tôi.”
“Tôi gọi ông đến đây chỉ để hỏi xem ông giải quyết chuyện này như thế nào?”
Nghe vậy, Ngụy Khang nỗi hết da gà, sắm đánh bên tail Trời ơi, cái thằng con không biết sống chết thể nào.

Dám bảo thiếu soái Bắc Cảnh học tiếng chó sủa.


Ông Thọ treo cổ tự vẫn, chê sống thọ quá mà!
h Ngụy Khang dữ giận vô cùng quay đầu trừng mắt nhìn con trai.


Ngụy Minh Hiên từ nhỏ đã được cưng chiều.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bố mình, cậu sợ đến mức rùng mình: “Hà”
Bạt!
Ngụy Khang giơ tay tát 1 phát vào mặt Ngụy Minh Hiên.

Ông nghiêm mặt nói: “Đừng gọi tao là bố.


Tao không có đứa con trai như mày.”
“Cái tên súc sinh gây rối khắp nơi.

Tao phải tự tay giết mày, còn hơn là để mày bị bắt rồi tử hình.”
Lưu Băng Băng và những người khác đều sốc khi nghe những lời này.

Họ cũng cảm thấy liệu Thị trưởng Ngụy có quá hà khắc với con mình không?
Dù sao cũng chỉ là xúc phạm Trần Ninh thôi, vậy mà phải chịu hậu quả nghiêm trọng bị bắt tử hình sao?
Ngụy Khang đã tát con trai mình, nhưng cơn giận vẫn chưa được nguôi ngoai.

Ông ta vốn là người hiền lành, nổi tiếng tốt tính, vậy mà bây giờ trực tiếp rút thắt lưng ra và quất vào thằng ôn con.


Chỉ mới mấy nhát roi, da của Ngụy Minh Hiên đã bị rách và đầu của hắn chảy máu.


Ngụy Khang một bên dốc sức ra quất vừa phẫn nộ la mắng: “Tao phải đánh tên súc sinh nhà mày, đánh chết tên ôn thần này…”
Cuối cùng, cấp dưới của Ngụy Khang thực sự sợ Ngụy Khang sẽ đánh chết con trai mình.


Bọn họ ôm lấy Ngụy Khang, vội vàng nói: “Thị trưởng, nếu tiếp tục đánh, ông thật sự sẽ giết cậu áy.”
Ngụy Khang nhìn chiếc thắt lưng bị đứt.

Vừa thở hỗn hễn, vừa quát Ngụy Minh Hiên: “Mày chết chưa hả? Nếu chưa chết thì mau quỳ xuống xin lỗi Trần tiên sinh.

Nếu Trần tiên sinh không tha cho mày, hôm nay người làm bố như tao sẽ giết mày.”
Ngụy Minh Hiên người bê bết máu chật vật bò tới trước mặt Trần Ninh.

Hắn khóc lóc thảm thiết: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không dám nữa…”
Ngụy Khang mắt ngáo ngơ nhìn Trần Ninh.


Trần Ninh dửng dưng nói với Ngụy Khang: “Chuyện lần này đến đây thôi.

Thị trưởng Ngụy sau này nhớ quản giáo tốt lệnh lang.

Đừng để chuyện này xảy ra nữa.”
Ngụy Khang nghe vậy được ân xá, liên tục nói: “Nhất định, nhất định.

Trần tiên sinh xin đừng lo lắng, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con mình mà.”
Mọi người thấy cảnh tượng này đều sửng sốt.

Không ai có thể đoán ra thân phận chính xác của Trần Ninh là gì? Tại sao thì trưởng thành phố lại tôn trọng anh ta đến vậy?
Đặc biệt là Lưu Băng Băng, cô nhìn Trần Ninh với ánh mắt vô cùng phức tạp.


Sau đó cô mới biết, Trần Ninh cho dù hồi xưa hay hiện tại đều khó mà leo lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận