Chẳng máy chốc, cho dù là Long Nhiếp đã nôn ra máu mà hôn mê, hay Long Tả Quyền dẫn đám thuộc hạ canh gác bên ngoài, cũng đều bị bắt giữ.
Ai ai cũng có thể tháy lần này Long gia đúng là gặp xui xẻo.
Họ bị quân đội bắt, chẳng khác nào một gia tộc giàu có hơn một thế kỷ đã sụp đỏ.
Trần Ninh nhìn thấy người Long gia đã bị bắt, anh cười và nói với mọi người tại đây: “Mọi người, hôm nay xảy ra chút chuyện không vui.”
“Nhưng tôi không thích công khai thân phận, và không muốn gây rắc rối đến cuộc sống của tôi và cuộc sống của gia đình Ai tôi.
“Vi vậy, tôi hy vọng mọi người trong phòng sau khi về sẽ không bàn về chuyện hôm nay.
Càng không được tiết lộ thân phận của tôi, cảm ơn.”
Khâu Đại Dương trừng mắt nhìn đám người tại đây, nghiêm khắc nói: “Thân phận của thiếu soái là cơ mật cấp cao.
Ai dám lan truyền, sẽ trực tiếp quy vào tội bán bí mật quốc gia!”
Mọi người có mặt tại đây đều bàng hoàng khi hay tin!
Tất cả bọn họ đều hạ quyết tâm, lúc về sẽ không nói chuyện hôm nay, huống chỉ là dám tiết lộ thân phận của Trần Ninh.
Nhìn thấy Tống Sính Đình say rượu, Trần Ninh cũng không có ý định ở đây lâu.
Vì vậy, anh cùng Đồng Kha đỡ Tống Sính Đình rời đi.
Trở về khách sạn, Trần Ninh pha trà giải rượu cho Tống Sinh Đình uống.
Không lâu sau, Tống Sính Đình từ từ tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, cô lờ mờ hỏi: “Trần Ninh, Tiểu Kha, chúng ta bây giờ vẫn ở trong buổi tiệc nhà họ Ngụy phải không?
Đồng Kha cười nói: “Chị họ, chúng ta đã trở về khách sạn rồi.”
Trần Ninh trách cứ nói: “Tựu lượng em không tốt, mà sao uống nhiều vậy? Vừa rồi say đến bát tỉnh nhân sự.”
Tống Sính Đình tửu lượng cũng bình thường thôi.
Ngày thường thỉnh thoảng mới uống một chút rượu nho, rượu trắng rất ít khi uống.
Và ít khi để uống say.
Sở dĩ lần này cô uống say rượu là vì Long Nhiếp nói muốn giết Trần Ninh.
Cô lo lắng không thôi.
Và khi những người khác đến mời rượu cô với Trần Ninh, cô đã lơ đễnh và uống quá nhiều rồi say xỉn lúc nào không biết.
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Ninh và Đồng Kha: “Cái gì, chúng ta đã trở về khách sạn an toàn rồi.
Chẳng phải Long Nhiếp dọa sẽ giết chúng ta sao?”
Đồng Kha cười khúc khích nói: “Tên Long Nhiếp kia đúng là đáng chết, Long gia đã xui xẻo rồi… Thôi, để anh rễ kể lại sự tình.”
Tống Sính Đình vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Ninh: “Long gia đã xui xẻo rồi, có chuyện gì sao?”
Trần Ninh cười và nói: “Long Nhiếp tự cao tự đại.
Ông ta xem thường luôn cả Thị trưởng và các lãnh đạo khác.
Còn dám công khai la hét đòi chém đòi giết trong hôn lễ đó.”
“Vì vậy, nhóm chính trị gia và quân đội của thị trưởng đã nỗi giận.”
“Một vị lãnh đạo đích thân hạ lệnh điều động một số lượng lớn quân đội, trực tiếp bắt giữ Long Nhiếp, Long Tả Quyền và hàng ngàn người đang gây rồi.”
Tống Sính Đình câm lặng.
Long gia có thể được coi là đại gia tộc thế kỷ ở Ký Châu.
Đặc biệt là Long Nhiếp – đó là một gã khổng lồ ở Ký Châu.
Không ngờ trong hai tiếng đồng hồ cô say mà Long gia đã xảy ra chuyện.
Một lúc sau, có mới hoàn hồn lại, xúc động nói: “Đúng là làm điều ác sẽ bị quả báo mài”
Trần Ninh cười nói: “Còn có một tin vuil”
Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Tin vui gì?”
Trần Ninh cười nói: “Chúng ta lần này tới thành phố Ký Châu, không phải là muốn tìm đối tác làm ăn để mở rộng thị trường phía bắc sao?”
“Lúc em say rượu, thị trưởng đã nói với một nhóm người quyền quý về chuyện đó.”
“Nhiều ông chủ tập đoàn, ông chủ giàu có, muốn hợp tác với chúng ta.”
“Có lẽ những người đến làm việc với chúng ta ngày mai sẽ đông vô kể.
Em phải chuẩn bị ít nhiều.”
Tống Sính Đình choáng váng khi nghe điều này, lần này họ đến miền bắc để tìm một đối tác kinh doanh thích hợp.
Nhưng công ty chưa đủ thực lục, Tập đoàn Ninh Đại không màng đến.
Còn những công ty có thực lực mạnh kia, thì những vị ông chủ quyền lực hay những ông chủ tập đoàn địa phương đều tham lam, mưu mô như cáo như sói.
Bắt chẹt Tập đoàn Ninh Đại là một công ty phía Nam rồi còn đưa ra vô số điều kiện quá đáng.
Do đó, mấy ngày nảy Tống Sính Đình gặp qua mấy ông chủ tập đoàn đó đều xảy ra xích mích.
Không ngờ, tình thế lại đột ngột đảo ngược.
Trần Ninh nói với cô rằng ngày mai sẽ có rất nhiều ông chủ Tập đoàn tới đề nghị hợp tác.
Cô choáng váng!
Cô ngạc nhiên hỏi Trần Ninh: “Ông xã, thật sao?”
Trần Ninh cười nói: “Đương nhiên, anh hình như chưa bao giờ nói dối em.”
Tống Sính Đình ngây ngắt vì nó và vô cùng phần khích.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Ninh vang lên, là cuộc gọi của Điển Chử.
Trần Ninh trả lời điện thoại: “Sao vậy?”
Điển Chử nói: “Thiếu gia, cháu gái của Long Nhiếp, cũng chính là con cả của Long gia – Long Giai Lâm nói muốn gặp anh.
Cô ta xin anh tha thứ cho Long gia.
Tha cho ông nội cô ấy.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không gặp!”
Điễn Chử: “Vâng!”
Trần Ninh cúp máy, nhưng chưa tới vài phút, cuộc gọi của Điển Chử đã gọi lại.
Trần Ninh nghe điện thoại, bất mãn nói: “Không phải nói rồi sao? Tôi sẽ không gặp bắt cứ ai Long gia.”
Điển Chử nói nhỏ: “Tôi đã chuyển lời của Thiếu gia đến Long Giai Lâm rồi.
Nhưng cô ta không chịu đi.”
“Cô ta bây giờ đang quỳ gối trước khách sạn Tứ Quý, nói rằng nếu anh từ chối gặp thì sẽ quỳ đến chết.”
Trần Ninh cau mày: “Vậy thì để cô ta quỳ!”
Trần Ninh nói xong lại cúp máy.
Cả đêm, Tống Sính Đình thao thức không ngủ được.
5 giờ sáng, cô bí mật tỉnh dậy.
Lần nữa đến bên cửa sổ, nhìn tiệt 7 thấy người phụ nữ tên Long Giai Lâm ấy vẫn đang quỳ trên đường vắng.
Tuy nhiên, vì Long Giai Tâm đã quỳ lâu như vậy, máu ở đầu gồi không còn lưu thông, đầu gối có lẽ sắp mỏi chết mắt.
Hơn nữa, cả cơ thể Long Giai Lâm cũng đang lên tiếng, như thể cô ta sẽ có thể chết bát cứ lúc nào.
Tống Sính Đình chịu không nổi nữa.
Dù sao Long Giai Lâm cũng chưa từng làm điều gì xấu gì.
Nếu cô ấy khi không lại quỳ đến chết, sau này nghĩ lại cô ấy sẽ cảm tháy tội lỗi mắt.
Đây có chẳng khác nào vì nhân nghĩa nên tôi không giết.
Nhưng cũng chính vì nhân nghĩa, nên cô mới chết tại tôi!
Tống Sính Đình muốn thuyết phục Trần Ninh, nhưng cô nên mở lời thế nào.
Bởi vì cô biết rằng Trần Ninh đối xử với người thân và bạn bè rất mực quan tâm.
Còn đối với kẻ thù thì chưa bao giờ nhân nhượng.
Đúng lúc cô đang khó chịu, nội tâm vùng vẫy dữ dội.
Trần Ninh đang ở trên giường nhắm mắt như đang ngủ bỗng nói chuyện: “Bà xã, em quá mềm lòng rồi.
Hay là gặp thử Long Giai Lâm xem, nghe thử cô ta nói ra câu hối lỗi gì.”
Tống Sính Đình không ngờ Trần Ninh vẫn chưa ngủ.
Đã vậy còn hứa sẽ gặp người Long gia, nhận lời xin lỗi.
Cô không khỏi vui mừng nói: “Ông xã, anh cũng chưa ngủ.
Em biết lòng anh ngay thẳng tốt bụng mà, nhất định cũng không nhẫn tâm đâu.”
Trần Ninh mở mắt rồi bĩu môi: “Anh không hề tốt bụng, anh chỉ đau lòng bà xã anh thôi.”
Gương mặt Tống Sính Đình đỏ bừng khi nghe được lời nói này.
Xem ra Trần Ninh đồng ý gặp Long Giai Lâm hoàn toàn là vì nễ mặt vợ mình.