Chiến Long Vô Song


Vũ Văn Bạt và Hải Tâm phu nhân, đỗ xe xong xuôi, sau đó đem thuộc hạ lên núi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình đầy lo lắng, cô biết mối hận thù giữa Hải Tâm phu nhân và Trần Ninh, cũng đã nghe nói về sự lợi hại của gia tộc Vũ Văn.

Cô hỏi Trần Ninh với khuôn mặt méo mó: “Bọn họ nói ở đây đã bố trí sẵn ở đây một số lượng lớn, muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”
Trần Ninh cười nói: “Không sao, bọn họ dọa người mà thôi.”
“Hiện trường có nhiều lãnh đạo thành phố, còn có lãnh đạo quân đội, làm gì đến chúng ta hoa trương?”
Tống Sính Đình nghĩ Trần Ninh nói cũng đúng, nghĩ đến Trần Ninh và lãnh đạo thành phố tôn thị Ngụy Khang cũng có chút giao tình, nếu thật có chuyện gì, có thể nhờ lãnh đạo Ngụy giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, trái tim cô như treo lại, thả lỏng xuống một chút.

Trần Ninh cũng thúc giục Điển Chử và Bát Hỗ Vệ bên cạnh: “Các anh chú ý cần thận, bảo vệ phu nhân chặt chẽ.”

Điển Chử và những người khác đều đồng thanh nói: “Vâng!”
Không lâu sau, hoạt động kỉ niệm đã chính thức bắt đầu.

Trần Ninh thấy thời gian cũng gần đến rồi, liền nói với Tống Sính Đình bên cạnh: “Bụng anh có chút không thoải mái, đi nhà vệ sinh trước.”
– Tống Sính Đình lo lắng hỏi: “Anh dẫn theo hai vệ sĩ đi cùng đi.”
Trần Ninh cười nói: “Không sao, chồng em từng làm quân nhân, thân thủ so với bọn họ kĩ năng còn tốt hơn, không cần bọn họ bảo vệ.”
Nói xong, Trần Ninh rời khỏi đó.

Có điều, thay vì tìm nhà vệ sinh công cộng, anh lặng lẽ đi về phía con đường dốc lên của núi Long Đấu.

Ở quảng trường liệt sĩ đông nghẹt người, có không ít người là thuộc hạ của Vũ Văn Bạt.

Những người này nhận được mệnh lệnh, đợi lễ kỉ niệm kết thúc, liền tìm đội của Trần Ninh tiêu diệt.

Lúc này, rất nhiều người bí mật nhìn chằm chằm Trần Ninh!
Khi những người phụ trách theo dõi này nhìn thấy Trần Ninh rời đi, bọn họ liền tưởng Trần Ninh muốn bỏ trốn.

Nhưng khi phát hiện Trần Ninh không bỏ trốn, mà là đi lên núi, bọn họ đều sững sờ.

Bởi vì ngoài các nhà lãnh đạo chính trị và các thủ lĩnh quân sự, chỉ có một số cá nhân xuất sắc được mời và người được mời mới đủ tư cách để leo lên núi Long Đấu và tham gia vào các cuộc lễ kỉ niệm với các thủ lĩnh.

Tên tiểu tử Trần Ninh này sao có tư cách lên núi?



“Vũ Văn Bạt gật đầu:”Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.”
Lúc này, Trần Ninh đã lên núi rồi.

Vũ Văn Bạt cùng Hải Tâm phu nhân nhìn thấy Trần Ninh, đều lộ ra nụ cười lạnh.

Hải Tâm phu nhân cười không nói nên lời: “Ò, Trần Ninh cậu vậy mà cũng có tư cách lên đây cùng chúng tôi tham gia lễ kỉ niệm, cậu đã quyên góp bao nhiêu để có được cái phúc này?”
Vũ Văn Bạt cũng giễu cợt nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, biết rằng khi lễ kỉ niệm kết thúc, chúng tôi sẽ lấy mạng chó của cậu, cậu vậy mà vẫn có tâm tư lên đây tham gia lễ kỉ niệm, thật tốt cho cậu.”
Trần Ninh nhìn Vũ Văn Bạt và Hải Tâm phu nhân, nói một cách thờ ơ: “Các người đã nói phí lời xong chưa?”
Gì?
Vũ Văn Bạt và Hải Tâm phu nhân mở to mắt khi nghe điều này, nhìn Trần Ninh với vẻ khó tin.

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi hy vọng sau này các người vẫn có thể cười.”
Hải Tâm phu nhân cong môi cười khinh khinh: “Chẳng những chúng tôi cười được, hơn nữa đợi đến lúc cả nhà cậu chết hết rồi, chúng tôi còn cười vui hơn nữa.”
Vũ Văn Bạt cười toe toét và nói: “Tiểu tử, với thái độ của cậu, đợi lúc nữa tôi sẽ khiến cậu chết thảm hơn.”
Trần Nin gật đầu: “Được, tôi đợi.”

Đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông trung niên mặc áo dài đi tới, cung kính nói với Trần Ninh: “Anh Trần, anh cần thay quần áo, mời anh lại đây với tôi.”
Thay quần áo?
Vũ Văn Bạt cùng Hải Tâm phu nhân và những người khác bị sốc, tình hình thế nào?
Họ nhìn bộ quần áo bình thường mà Trần Ninh đang mặc, rồi nhìn xuống bộ vest và váy họ đang mặc, tất cả đều sững sờ.

Loại dịp thế này nhát định là phải mặc đẹp tham dụ!
Tên tiểu tử Trần Ninh, vậy mà mặc bộ đồ bình thường đến tham dự lễ kỉ niệm, chắc chắn là vị lãnh đạo nào đó nhìn thấy không hài lòng, ra lệnh Trần Ninh đi thay bộ khác.

Cả Vũ Văn Bạt và Hải Tâm phu nhân đều nhìn Trần Ninh với ánh mắt giễu cợt, vẻ mặt như thể đang nói: Ha ha, đến trang phục tham dự cũng không có ý thức, thật sự là EQ bằng không.

Chẳng trách chết đến nơi rồi còn không biết, hóa ra là không có EQI Trần Ninh phót lờ lời chế giễu của Vũ Văn Bạt và Hải Tâm phu nhân, nói với người đàn ông mặc áo dài: “Được, mời dẫn đường.”
Vũ Văn Bạt nhìn bóng lưng của Trần Ninh, châm chọc nói: “Ha ha, ước chừng các vị lãnh đạo phía trên nhìn cậu ta không vừa mắt, cho nên mới nhắc họ cậu ta và yêu cầu cậu ấy đổi trang phục tham gia lễ kỉ niệm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận