Vài người bảo vệ khách sạn ở hiện trường hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ nhịn không được hỏi Lê Cường: “Lê tổng, bọn họ là chủ tịch tự mình mở miệng đưa vào danh sách đen không tiếp đãi, người này lại còn khoác lác nói muốn mua lại khách sạn Thanh Long của chúng ta, chúng ta có nên trực tiếp đánh đuổi bọn họ ra ngoài không?”
Lê Cường nâng nâng kính gọng vàng, ngoài cười trong không cười nói: “Không không không, trước không cần vội vã đuổi bọn họ ra ngoài.”
“Tôi muốn ở đây chờ xem 10 phút sau, nếu cậu ta mua không được khách sạn của chúng ta thì cậu ta phải làm thế nào, ha ha ha.”
Những nhân viên khách sạn cùng với không ít khách hàng ra vào khách sạn đều hướng về đám người Trần Ninh chỉ trỏ.
Nói đám người Trần Ninh đắc tội chủ tịch Tào Quốc Hoa.
Tào tiên sinh đã mở miệng muốn đám người Trần Ninh không có khách sạn dừng chân, không có nhà hàng ăn cơm.
Có mấy khách hàng lớn tuổi còn thở dài nói: “Thật là, đắc tội ai không tốt, vậy mà đắc tội ông chủ Tào, những người ngoại lai này ở Kim Lăng sẽ nửa bước khó đi.”
“Đúng vậy, nếu đắc tội ông chủ tào thì dứt khoát nên rời khỏi Kim Lăng, đến từ nơi nào thì về lại nơi đó.
Còn ở đây khoác lác nói sẽ mua khách sạn Thanh Long, khách sạn Thanh Long chính là khách sạn nỗi tiếng nhất của Tào gia, có tiền cũng mua không được!”
Bọn Tống Thanh Tùng nghe được người xung quanh nghị luận sôi nổi, đều cảm thấy da mặt nóng hừng hực.
Tống Thanh Tùng nhịn không được nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, nếu không chúng ta đi đi, không nên ở lại chỗ này để bị mắt mặt.”
Tống Sính Đình cũng khuyên: “Ông xã, chúng ta đổi một khách sạn khác ngủ lại đi, em cũng không tin tất cả ông chủ khách sạn đều nghe theo Tào gia không tiếp đãi chúng ta.”
Trần Ninh lại mỉm cười nói: “Không cần, đêm nay chúng ta sẽ ở lại khách sạn Thanh Long, những khách sạn khác đều không ở.
Lê Cường nhếch mép cười nhạt: “Haha, chắc là cậu uống rượu đến say mèm rồi chứ gì?”
“Hiện tại chỉ còn hai phút nữa là đến thời gian rồi, Trần lừa đảo, cậu mua được khách sạn của chúng tôi chưa, ha ha ha.”
Ngay tại lúc này!
Cửa khách sạn bỗng nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai.
Một chiếc Rolls-Royce cùng đội xe năm chiếc màu đen chạy nhanh đến, đồng thời dừng lại trước cửa khách sạn.
Mọi người ở hiện trường nhất thời kinh ngạc, nhất tề sửng sốt, nghĩ thầm đây là lão tổng phú hào nào tới mà lại phô trương như vậy.
Rất nhanh, từ trên 5 chiếc xe màu đen có rèm che đi xuống là 20 người đàn ông cao một mét chín, vóc người phá lệ cường tráng, ăn mặc âu phục thuần một màu đen.
Những người đàn ông này cước bộ trầm ổn, đôi mắt sắc bén, khí tức nội liễm.
Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được là một nhóm bảo tiêu đỉnh cấp được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tiếp đó, cửa chiếc xe Rolls-Royce bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo quản gia, cầm theo một túi công văn từ trên xe bước xuống.
Mọi người ở hiện trường đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, chỉ là một quản gia mà cũng phô trương lớn như vậy.
Đây là quản gia nhà ai mà trâu bò như vậy?
Khi Trần Ninh nhìn thấy người quản gia thì cũng hơi hơi sửng sốt, bởi vì quản gia này không phải ai khác mà chính là quản gia của hào môn ở phía Bắc Trần gia, Vương Phúc.
Vương Phúc sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Điện thoại Trần Ninh vang lên, là Điển Chử gọi tới.
Anh nhận điện thoại, Điển Chử khẩn trương nói: “Thiếu tướng, năm phút trước khách sạn Thanh Long vừa mới bị một người bí ẳn cường thế mua đi từ trong tay Tào gia.”
“Chúng tôi hiện đang điều tra thân phận người thần bí này, sau đó sẽ từ người này mua lại khách sạn Thanh Long, có lẽ cần nhiều hơn 10 phút mới có thể giải quyết..”
Trần Ninh nhìn Vương Húc mang theo túi công văn và 20 bảo tiêu đi tới, bình tĩnh nói với Điển Chử ở bên kia điện thoại: “Không cần, là Trần Hùng làm, các người dừng lại đi, không cần để ý đến nữa.”
Điển Chử trong nháy mắt sửng sốt, Trần Ninh đã cúp điện thoại.
Lúc này, Lê Cường mang theo mấy nhân viên đến nghênh đón, nở nụ cười hỏi: “Xin chào vị quản gia này, xin hỏi ngài là đại quản gia nhà nào, khách sạn Thanh Long chúng tôi có gì có thể thay ngài ra sức?”
Bọn Lê Cường còn chưa có tới gần Vương Phúc đã bị những người bảo tiêu cao lớn bên người Vương Phúc cường thế đầy ra.
Lê Cường sửng sốt, đầy mặt tức giận nhìn về phía đám người Vương Phúc, kinh nghi bất định nghĩ: Những người này là ai mà lại bá đạo như vậy?
Chỉ thấy Vương Phúc cùng 20 bảo an ở trước mặt quần chúng đồng thời đi đến trước mặt Trần Ninh, động tác chỉnh tề thống nhất khom người, đồng thanh hô: “Chào thiếu gia!”
Thiếu gia!
Nhân viên ở hiện trường và những khách hàng xung quanh, còn có cả nhà Tống Sính Đình, toàn bộ đều sợ ngây người.
Lê Cường càng là đầy mặt kinh hoảng, trong mắt toàn bộ đều là chấn kinh cùng sợ hãi!
Trời ơi, Trần Ninh vậy mà thật sự mua lại khách sạn Thanh Long!
Bây giờ thì hay rồi, vừa nãy hắn còn trào phúng Trần Ninh không bằng phân chó, hiện tại Trần Ninh thật sự trở thành ông chủ của hắn ta!
Lê Cường toàn thân run rẫy, vẻ mặt tuyệt vọng, hắn ta hối hận đến tâm muốn chết đều có.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Vương Phúc: “Ông đền làm gì?”
Vương Phúc từ trong túi công văn lấy ra một bản hợp đồng hoàn toàn mới, mang nụ cười nói: “Thiếu gia, tôi đã giúp cậu mua lại khách sạn Thanh Long rồi, đây là hợp đồng thu mua, mời cậu xem qua.”
Trần Ninh mặt không cảm xúc nhìn Vương Phúc, Vương Phúc vẫn duy trì động tác khom lưng dâng tập văn kiện lên, cúi đầu không dám cùng Trần Ninh đối diện, trên trán chảy mồ hôi.
Thì ra tài xế xe bus du lịch là người của Trần Hùng!
Tình huống xảy ra dọc đường đi của bọn Trần Ninh, Trần Hùng đều biết.
Vì vậy khi Trần Hùng biết được Trần Ninh muốn thu mua khách sạn Thanh Long liền ra tay trước, lợi dụng thế lực quan hệ của ông ta, còn có lực lượng tư bản trước tiên đem khách sạn Thanh Long mua lại.
Sau đó, đưa cho Trần Ninh!
Trần Ninh cuối cùng cũng cầm lấy bản hợp đồng thu mua, trên hợp đồng viết thu mua khách sạn Thanh Long với giá 10 tỷ.
Khóe miệng Trần Ninh lộ ra cười nhạt, Trần Hùng người này vì muốn làm vui lòng đứa con trai này, thực sự là bất chấp phí tốn.
Khách sạn chỉ trị giá 5 tỷ, Trần Hùng tiêu đến 10 tỷ.
Trách không được có thể trong thời gian ngắn như vậy mua được khách sạn.
Trần Ninh xoay người nhìn về phía Lê Cường, lạnh lùng nói: “Có phải là để ông thất vọng rồi, năm đó tôi là ông chủ của ông, hiện tại tôi vẫn là ông chủ của ông.”
Lê Cường bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: “Trần thiếu, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.
Trước đây tôi là chó của cậu, bây giờ tôi vẫn là chó của cậu, van cầu cậu đừng tính toán với tôi.
Về sau tôi nguyện ý đi theo làm tùy tùng ra sức vì cậu.”
Lê Cường mấy năm này dùng hết các loại thủ đoạn mới làm lên được vị trí tổng giám đốc lương một năm 300 vạn.
Nếu như bị sa thải, hắn ta cái gì cũng không có.
Lúc mày hắn ta đã từ bỏ tôn nghiêm, cho dù trở thành trò cười đi nữa, chỉ cần Trần Ninh có thể tha cho hắn một lần.
Mọi người ở hiện trường đều có sắc mặt quái dị, mới vừa rồi còn là lão tổng khách sạn không ai bì nỏi, hiện tại vậy mà quỳ trước mặt Trần Ninh, còn tự xưng là chó của Trần Ninh.
Mọi người một bên khinh bỉ Lê Cường, một bên nhịn không được mà rung động nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh im hơi lặng tiếng không ngờ lại có thực lực khủng bố như vậy!
Trần Ninh nhìn Lê Cường khóc thảm thiết đang quỳ bò trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Ông tính là thứ gì mà cũng dám xưng là chó của tôi? Chó còn trung tâm hơn so với ông, ông nhiều nhất chỉ là một con bạch nhãn lang!”
“Bắt đầu từ lúc này, ông chính thức bị sa thải!”
“Bảo vệ, đem tên này đuôi ra ngoài cho tôi.”
Bảo vệ ở khách sạn bị làm cho choáng váng, chợt kịp phản ứng lại người trước mắt này về sau chính là ông chủ khách sạn, bọn họ lập tức không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Trần Ninh, trực tiếp đem Lê Cường lôi hắn ra ném ra đường lớn.
Trần Ninh quay đầu nhìn nhân viên lễ tân, bình tĩnh nói: “Hiện giờ cho tôi ba phòng hạng sang, còn có vấn đề gì không?”
Nhân viên lễ tân toàn thân run rầy, vội vã nói: “Trần tiên sinh…
Không đúng, ông chủ, không có vấn đề, tôi lập tức an bài cho ngài.”
Nhân viên khách sạn vội vã làm việc, nhanh chóng chiêu đãi ông chủ mới của khách sạn, chỉ sợ chính mình sẽ tiếp bước Lê Cường, trực tiếp bị sa thải.
Cả nhà Tống Thanh Tùng đều rối rít sùng bái nhìn Trần Ninh, nhao nhao kích động nói: “Trần Ninh, anh thật sự rất lợi hại, thật là cho chúng ta nở mày nở mặt!”
Trần Ninh lại nói với Vương Phúc: “Ông trở về nói cho Trần Hùng, tôi muốn khách sạn tự tôi sẽ mua, không cần ông ta giúp đỡ.
Khách sạn này tôi không cần, để ông ta giữ cho chính mình đi.”
Vương Phúc cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lão gia tử nói, ông ấy biết cậu sẽ không cần đồ vật ông ấy cho, cho nên khách sạn này không phải đưa cho cậu.”
Trần Ninh nhíu mày: “Là ý tứ gì?”
Vương Phúc nhìn lướt qua Tống Sính Đình đang ôm Tống Thanh Thanh một cái, nhỏ giọng nói: “Lão gia tử nói, khách sạn này là lễ vật ông ấy tặng cho cháu gái, là đưa cho tiểu tiểu thư.”
Àm ằàm!
Đám người Tống Thanh Tùng chấn kinh đến độ da đầu đều tê đại!
Hào môn Trần gia ở phương Bắc, vừa ra tay chính là bất phàm.
Lễ vật mà Trần lão gia tùy tùy tiện tiện đưa cho cháu gái chính là khách sạn trị giá mấy tỉ thậm chí trên 10 tỷ.
Đây cũng quá lợi hại rồi đi!
Ánh mắt cả nhà Tống Thanh Tùng nhìn về phía một nhà Tống Sính Đình chính là hâm mộ không thôi.
Trần Ninh sửng sốt một chút, sau đó hừ lạnh: “Con gái tôi cũng không hiếm lạ gì, ông trở về cảnh cáo ông ta, đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
Nếu không những người các người phái đến bên cạnh tôi, tới một tên tôi liền giết một tên.”
Vương Phúc sắc mặt kịch biến, chỉ có thể vội vã nói vâng, sau đó đem theo thủ hạ rời đi.
Sau khi Vương Phúc rời khỏi liền trước tiên đem thái độ của Trần Ninh hồi báo cho Trần Hùng.
Lúc này Trần Hùng đang ở nhà cũ tĩnh dưỡng, nghe xong lời của Vương Húc thì cười khổ nói: “Tính khí tiểu tử này so với tôi tưởng tưởng còn quật cường hơn.
Xem ra muốn nó tha thứ thì không gấp được.”
“Quên đi, các người không cần theo sát nó nữa, đều triệu hồi người về đi.”
Vương Phúc nhanh chóng nói: “Vâng!”