Chiến Long Vô Song


Tào Quốc Hoa cảm thấy bực bội và đau khổ, ông hỏi Trần Ninh: “Trần thiếu, điều đó có nghĩa là mối ân oán của chúng ta xem như bỏ qua?”
Trần Ninh lắc đầu: “Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, muốn tôi từ bỏ truy cứu trách nhiệm các người, có hai yêu cầu, một là bồi thường, một là xin lỗi.”
“Tôi nhìn thấy sự đền bù của ông rồi, nhưng thành ý xin lỗi của ông tôi vẫn chưa thấy.”
Tào Quốc Hoa đương nhiên vẫn chưa bỏ qua chuyện cậu ta muốn ông ta quỳ xuống xin lỗi.

Sắc mặt của ông cực kì khó coi, đỏ bừng nói: “Trần Ninh, đừng ức hiếp người quá đáng.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi chỉ là muốn ông quỳ xuống xin lỗi, mà ông nói là ức hiếp người quá đáng.

Ông lại muốn giết tôi và Trần Hùng, ông nói xem, cái nào nặng cái nào nhẹ?”
Tào Quốc Hoa nghe xong mặt đỏ bừng, không nói được lời nào phản bác.

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Tôi không có nhiều thời gian cùng ông kì kèo, ông hoặc là xin lỗi, hoặc là quay về.”
Tào Quốc Hoa bắt lực, khuôn mặt vô cùng nhục nhã, quỳ mạnh xuống trước Trần Ninh.

Ông nói trong nhục nhã: “Trần thiếu, chuyện lúc trước là lỗi của tôi, mong cậu bỏ qua cho tôi.”
| Trần Ninh bình đạm nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông.”
Tào Quốc Hoa đã trả giá đắc, cuối cùng nhận được lời tha thứ của Tần Ninh, sau đó xấu hỗ rời khỏi hiện trường.

Ông ta về lại trên xe Bentley, phân phó tài xé về nhà.

Tâm tình của ông ta rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Cuối cùng, ông ta bực bội gọi điện thoại cho tỉnh trưởng Vương Quýnh, nói với Vương Quýnh rằng ông đã dựa theo yêu cầu của Trần Ninh, nhận được sự tha thứ của Trần Ninh.

Vương Quýnh cười nói: “Chuyện đã giải quyết như vậy, không phải rất tốt sao?”
Tào Quốc Hoa trong lòng bực bội.


Ông ta không thể không nghe theo lời của Vương Kiện Lâm: “Tỉnh trưởng đại nhân, lai lịch của Trần Ninh rối cuộc là gì?”
Vương Quýnh cười nói: “Vốn dĩ không thể lộ ra ngoài, nhưng tôi nói cho ông biết cũng không sao, tránh cho ông không phục lại tức chết.”
Nói xong, Vương Quýnh đem thân phận thiếu soái Bắc Cảnh nói với Tào Quốc Hoa.

Tào Quốc Hoa nghe xong, ông ta cảm thấy ầm ầm trong đầu, da đầu tê dại.

Vẻ mặt ông ta kinh hãi, mồ hôi lạnh rơi xuống, sau đó sợ hãi nói: “Chăng trách, chăng trách nha.”
Nghĩ tới bọn họ khiêu khích với Tào gia, thì ra là một nhân vật lớn như vậy, Tào Quốc Hoa lúc này lạnh sống lưng.

Tào Quốc Hoa trong lòng bực bội, lại có chút kinh ngạc, thêm chút oán hận, đột nhiên như hoàn toàn không tồn tại, chỉ là may mắn, chỉ là sợ hãi.

Vương Quýnh cười híp mắt nói: “Hiện tại ông đã biết lợi hại trong đó chưa?”
Tào Quốc Hoa nói đi nói lại: “Biết rồi, biết rồi, tỉnh trưởng đại nhân yên tâm, sau này chúng tôi biết điều hơn, không đi khiêu khích Trần Ninh nữa.”
Vương Quýnh cười nói: “Thân phận thiếu soái là cơ mật.

Ông biết là được rồi, ngàn vạn lần đừng truyền ra bên ngoài.”
Tào Quốc Hoa vội vàng nói: “Được, chuyện này tôi hiểu.”
Cúp điện thoại xong, Tào Quốc Hoa lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Ông ta đã quyết định sau này mọi người trong nhà họ Tào sẽ phải đi đường vòng khi nhìn thấy Trần Ninh, ngàn vạn lần không trêu chọc đến Trần Ninh.

Sau khi biết thân phận của Trần Ninh, ngay cả hận cũng không dám, chỉ có kính sợ.

Mà trong phòng làm việc của ông chủ công ty Hoa Duyệt Kim Lăng, Bàng Đức nghe nói Tào Quốc Hoa nhượng bộ, bồi Ñ thường cho Trần Ninh mười tỷ, còn quỳ xuống xin lỗi Trần Ninh.


Ông ta tức giận mắng to: “Mẹ nó, còn tưởng rằng Tào Quốc Hoa dữ dẫn ra sao?”
“Không ngờ lại mất mặt, vừa mắt tiền lại quỳ xuống thế này.

Làm mắt mặt quái”


Các đài truyền hình lớn và các phương tiện truyền thông lớn đã lần lượt cử phóng viên đưa tin về thảm họa và những chiến công anh dũng chống lũ.

Nhiều chiến sĩ bộ đội đã liên tục chiến đấu chống chọi với lũ lụt, có một số người đã hy sinh, nhiều chiến sĩ kiệt quệ nhưng họ vẫn nghiến chặt răng, kiên cường ra tiền tuyến chống chọi với lũ.

Gia đình Trần Ninh có tình cảm đặc biệt với quân nhân.

Do đó, Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã phân phó cho khách sạn Thanh Long chuẩn bị bữa ăn hàng nghìn phần, thuê xe đưa đến tiền tuyến, đích thân phân phát bữa ăn cho các chiến sĩ chống lũ.

Gia đình Trần Ninh, tất cả đều mặc những bộ quần áo bình thường nhát, đều đi ủng, đi theo nhân viên khách sạn để phân phát bữa ăn đóng hộp, súp sườn và các thức ăn khác cho một nhóm binh sĩ vừa trở lại từ tiền tuyến chống lũ.

Hàng trăm chiến sĩ chống lũ ngập trong bùn nước, họ nhận ụ bữa trưa và súp do Trân Ninh đưa đên, nhưng bởi vì họ quá mệt nên không ăn được.

Nhiều người chỉ uống một ít súp liền trải hai tờ báo lên sàn nhà để nghỉ ngơi.

Những người khác thậm chí còn ngồi trên đất ngủ gật khi cầm hộp cơm.

Tống Thanh Thanh nắm lấy tay Trần Ninh và nói rõ ràng: “Cha, các chú của chiến sĩ phòng chống lũ lụt đã làm việc rất vắt vả.

Họ mệt đến mức không ăn nổi và lăn ra ngủ.”

Trần Ninh nhìn những chiến sĩ chống lũ ngủ ngỗn ngang, ánh mắt không khỏi cảm động, trong lòng vô cùng tự hào là khi bản thân cũng là một phần quân nhân.

Anh nhẹ nhàng dạy con gái: “Các chú bộ đội là này, ở đâu có nguy hiểm, ở đâu cần giúp đỡ, liền có bọn họ xuất hiện, họ là những người dễ thương nhất!”
Cô con gái gật đầu: “Vâng, lớn lên con sẽ nhập ngũ, cũng muốn làm binh sĩ.”
Trần Ninh sờ sờ đầu con gái, cười cưng chiều nói: “Ừm, sau này con cái nhà họ Trần chúng ta đều lấy việc gia nhập quân đội làm tự hào!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ đều mỉm cười nhìn cha con Trần Ninh, bầu không khí rất ấm áp.

Nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng kêu chói tai: “Này, này, này, các người là chó sao? Ngủ loạn xạ ở chỗ này, cản đường chúng tôi, mau bò dậy cút đi.”
Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác không thể không nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nhóm các chàng trai ăn mặc bảnh bao, một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang, mang theo một đám bảo vệ và rất đông phóng viên đi cùng, đang đi về hướng này.

Có người có mặt tại hiện trường đã thốt lên: “Trời ơi, hóa ra nữ minh tinh nồi tiếng Lưu Tâm Di đến.

Lưu Tâm Di xinh đẹp quá.”
Trần Ninh và những người khác lúc đầu nghĩ rằng vị lãnh đạo chính nào đến thị sát tiền tuyến chống lũ!
Không ngờ, hóa ra lại là một nữ minh tỉnh mà thôi!
Thì ra, Lưu Tâm Di đang là hoa đán nỗi tiếng của công ty giải trí Hoa Duyệt, gần đây minh tinh Dương Triết, tiểu thịt tươi của công ty giải trí Hoa Duyệt xảy ra chuyện, cây hái tiền của Hoa Duyệt chỉ còn lại mỗi Lưu Tâm Di.

Vì vậy, ông chủ Bàng Đức đã tích cực liên hệ với đài truyền hình, cử hoa đán đang nỗỏi tiếng Lưu Tâm Di đến tiền tuyến chống lũ để thăm hỏi các chiến sĩ chống lũ lụt, đồng thời cho Lưu Tâm Di một danh tiếng tốt.

Lưu Tâm Di đối với công việc không có phí xuất hiện, hơn nữa còn dơ còn mệt, vô cùng kháng cự.

Chỉ là không thể đáp ứng yêu cầu của ông chủ, vì vậy mới không tình không nguyện mà đến.

Lúc này cô ta nhìn thấy những binh sĩ chống lũ toàn thân bẩn thỉu, trên người toát ra mùi mồ hôi, từng người từng người một nằm loạn xạ trên mặt đất ngủ say.

Cô lộ ra vẻ ghét bỏ, lấy tay che mũi, tức giận nói: “Bọn họ sao lại ngủ dưới đất, trên người đều bốc mùi hôi thối, vừa nhìn đã thấy ghê tởm, làm sao có thể hỏi thăm được chứ.”
Trợ lý lập tức lấy lòng nói: “Lưu tiểu thư nhẫn nại một chút, tôi sẽ cho nhân viên bảo vệ đánh thức đám người này, kêu phóng viên của chúng ta chụp vài tắm ảnh đưa tin, chúng ta liền có thể đi rồi.”
Lưu Tâm Di che chặt mũi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: “Mau đi, những người này vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, tôi thật sự một khắc cũng không muốn ở.”

Trợ lý nói liên tục: “Vâng, vâng, rất nhanh thôi.”
Sau khi trợ lý nói xong, lập tức ra lệnh cho các nhân viên bảo vệ: “Các anh, đánh thức những tên đang ngủ say nằm trên mặt đất dậy.

Minh tinh Lưu Tâm Di của chúng ta muốn chụp ảnh cùng.

Đây là một vinh dự cho họ.”
Những người bảo vệ bên cạnh lập tức tiến lên.

Có người lay những chiến sĩ chống lũ đang ngủ dưới đất, có người trực tiếp coi những chiến sĩ chống lũ như người lang thang, nhắc chân lên đá, vừa đá vừa chửi: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, dậy đi…”
Những chiến sĩ chống lũ kiệt sức, không dễ dàng gì mới chìm N vào giấc ngủ, nhưng họ bị đánh thức, vẻ mặt mỗi người đều hoang mang, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Trần Ninh vô cùng tức giận.

Anh sải bước đi tới, tức giận nói: “Các người là cái thá gì, còn dám tới đây làm màu, dám chà đạp quân nhân nhân dân, ai cho các người lá gan này vậy?”
Lưu Tâm Di cau mày, nhìn Trần Ninh đang mặc quần áo bình thường, bất mãn nói: “Tên này là ai, sao lại sủa như chó vậy?
Mau đuổi hắn đi đi!”
Lưu Tâm Di vừa nói xong.

Một bóng người vụt qua trước mặt cô ta, Trần Ninh đã đứng trước mặt cô.

Cô ta vẫn chưa phản ứng lại.

Thì Trần Ninh đã giơ tay và tát vào mặt cô ta.

Chát!
Một âm thanh lớn vang lên.

Lưu Tâm Di bị tát đến nỗi nửa má trực tiếp sưng tấy, khóe miệng chảy máu, kiểu tóc do nhà tạo mẫu tóc thiết kế trên đầu đã trở thành ổ gà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận