Chiến Long Vô Song


Ngay sau đó, Bàng Đức đã liên lạc với bạn của mình là Đường Bảo Khánh, hi vọng Đường Bảo Khánh có thể giúp ép tin tức xuống, không phát đi nữa.

Đường Bảo Khánh cười khổ nói: “Ông bạn già, không phải tôi không giúp ông mà là lần này Phạm tướng quân đích thân yêu cầu làm như vậy.”
“Nếu tôi dám làm trái mệnh lệnh của Phạm tướng quân, ông ấy chỉ cần gọi điện cho tỉnh tôn là tôi sẽ mất chức.”
Bàng Đức chán nản nói: “Lẽ nào không có cách nào cứu được sao?”
Đường Bảo Khánh thuyết phục: “Đài truyền hình Kim Lăng của chúng tôi chỉ đang đưa tin, ảnh hưởng không nghiêm trọng lắm.

Ông tranh thủ lúc này vẫn còn một chút thời gian, nhanh chóng tiến hành các hoạt động quan hệ công chúng, tìm kiếm các tin tức nóng bỏng khác để ép chuyện của Lưu tiểu thư xuống thì ước chừng vấn đề sẽ không lớn.”
Bàng Đức cố ý nói: “Lưu Tâm Di đã xúc phạm các chiến sĩ chống lũ.

Phạm tướng quân muốn kỷ luật, dạy dỗ Lưu Tâm Di một chút thì cũng thôi đi.”
“Nhưng tên nhóc Trần Ninh vậy mà lại bảo Lưu Tâm Di phải rời khỏi làng giải trí trong vòng ba ngày, nếu không sẽ bị phong sát vĩnh viễn.

Đây là chuyện gì chứ?”
Đường Bảo Khánh lập tức chửi bới nói: “Lúc đầu tôi nghe lời miêu tả của Phạm tướng quân, còn tưởng rằng Trần Ninh lợi hại đến đâu!”
“Tôi vừa nhờ một người bạn bên hộ khẩu kiểm tra hồ sơ, anh ta chỉ là một tiểu đội trưởng vừa mới nghỉ hưu trong quân đội, không lợi hại như những gì Phạm tướng quân nói.”
“Vì vậy ông chỉ cần nghe máy lời Trần Ninh nói là được, chứ tin làm quỷ gì!”
Bàng Đức cười nói: “Tôi cũng đã kiểm tra thông tin của hắn.

Quả nhiên là người bình thường.”
“Vậy được, tôi sẽ tiến hành quan hệ công chúng ngay bây giờ để cứu lấy danh tiếng cho Lưu Tâm Di.”

“Sau này tôi sẽ lại khiến tên nhóc Trần Ninh đó phải chết!”
Nói làm là làm, Bàng Đức ngay lập tức ra lệnh cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty giải trí Hoa Duyệt phải hành động ngay lập tức, tìm kiếm nhiều thông tin nóng hồi, muốn sử dụng tin tức lớn của người khác để hạ thấp ảnh hưởng chuyện xấu xa của Lưu Tâm Di.

Ban đêm!
Bàng Đức, Lưu Tâm Di và những người khác đều ở lại phòng họp của công ty để làm thêm giờ.

Đúng bảy giờ tối, Bàng Đức nói thủ hạ của mình: “Được rồi, giờ tin tức đã bắt đầu, bật đài truyền hình Kim Lăng lên xem tình hình bản tin.”
Ngay lập tức, có người cầm điều khiển lên bật TV trên tường.

Vừa mở TV lên thì liền thấy chính là bản tin tiếp sóng, một người dẫn bản tin tướng mạo nghiêm túc đang chỉ trích gay gắt: “Gần đây, lũ lụt xảy ra ở nhiều nơi.

Cán bộ, chiến sĩ cả nước tham gia chống lũ, cứu nạn.

Thậm chí còn có rất nhiều chiến sĩ đã hy sinh vô cùng xúc động lòng người.”
“Nhưng có một số người được gọi là minh tinh, dựa vào chiêu bài đến thặm hỏi để đánh bóng tên tuổi.”
“Có một nữ minh tinh như vậy tên là Lưu Tâm Di ở thành phố Kim Lăng.

Bề ngoài, cô ta tới thăm hỏi những người chiến đấu trên chiến tuyến chống chọi với lũ lụt, nhưng thực chất là để phô trương danh tiếng.

Cô ta vì làm màu mà đã ngang nhiên sỉ nhục các chiến sĩ chống lũ …”
Bàng Đức thấy vậy thì trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Trời ạ, không phải nói là chỉ phát sóng tin tức của đài truyền hình Kim Lăng sao? Làm sao lại còn tiếp sóng tin tức?”
Lưu Tâm Di cảm thấy thế giới quay cuồng, gần như ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đã lên cả bản tin tiếp sóng rồi, cho dù công ty của bọn họ chỉ bao nhiêu tiền cho quan hệ công chúng, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền để tìm kiếm những tin tức nóng bỏng khác thì cũng không thể cứu được cô ta.

Cô ta không kìm được nước mắt, giờ phút này, cô ta cuối cùng cũng biết mình đã hối hận.

Đáng tiếc là mọi thứ đã quá muộn, con đường làm minh tinh của cô ta về cơ bản đã bị khai tử.

: Bàng Đức trong lòng đầy tức giận nhắc điện thoại lên gọi lại cho Đường Bảo Khánh, hỏi có chuyện gì vậy?
Bản thân Đường Bảo Khánh cũng khó hiểu, khó khăn nói: “Tôi không biết làm sao mà bản thảo của tin tức này lại được đưa lên một cách khó hiểu như vậy, hơn nữa bản tin tiếp sóng còn sử dụng tin tức này.”
“Hẳn là một số lãnh đạo trong đài của chúng tôi đã nhìn thấy bản thảo của bản tin này nên đã trình lên cấp trên.”
Bàng Đức tức giận: “Bây giờ thì hay rồi.

Hai nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất của công ty giải trí của tôi đều bị Trần Ninh hại không còn gì.”



vậy liệu có quá dễ dàng cho tên nhóc đó không?”
Bàng Đức nghe vậy hơi bất ngờ: “Cậu có ý kiến gì không?”
Vương Phong Lôi cười ha ha nói: “Ông chủ, không phải Trần Ninh đã hại hai nghệ sĩ bảng vàng của chúng ta đều xảy ra chuyện hay sao?”
“Có câu nói chặn đường tài lộc của một người chẳng khác nào giết cha mẹ củ họ.

Hành vi của Trần Ninh không kém gì giết cha mẹ ông!”
Bàng Đức cau mày, giận dữ nói: “Cậu nói cái thứ ẳn dụ chết tiệt gì vậy?”
Vương Phong Lôi nói ra câu này khỏi miệng rồi mới phát hiện là không ổn.

Lúc này, hắn ta nhanh chóng giơ tay tự tát vào miệng mình hai cái rồi cười nói: “Ông chủ, ý tôi là, chúng ta đừng giết Trần Ninh trước mà hãy giết cha mẹ Trần Ninh.

Để cho tên nhóc này nêm thử chút mùi vị đau khổ.”
Vương Phong Lôi vừa nói xong, Lưu Tâm Di bên cạnh hắn ta lập tức đồng ý: “Đúng, đúng, đúng, Vương ca nói đúng, cứ như vậy giết Trần Ninh thì thật dễ dàng cho hắn ta quá.

Nhất định phải tra tấn hắn ta, sau đó khiến hắn ta chết trong đau đớn và hồi hận.”
Vương Phong Lôi cũng cười ha ha nói: “Ông chủ, tôi giúp ông điều tra rồi.”
“Cha của Trần Ninh là Trần Hùng gần đây chính là ở Kim Lăng.

Chúng ta muốn động thủ thật ra rất thuận tiện.

Chúng ta chỉ cần nói Tà Thần một tiếng là được.”
Bàng Đức cười to, lộ ra hàm răng ố vàng, hung hăng nói: “Đề nghị của cậu không tôi!”
“Cậu lập tức thông báo cho Tà Thần, bảo hắn giết Trần Hùng trước, khiến cho tên nhóc Trần Ninh đó nếm mùi đau khổ.”
Vương Phong Lôi lập tức nói: “Vâng, ông chủ!”
Khách sạn Hội Cảnh, trong phòng tắm.


Một người đàn ông trung niên cao lớn cởi trần, ướt đẫm nước lạnh.

Trên cơ thể của hắn ta có hình xăm một vị tà thần Thái Lan trông đặc biệt gớm ghiếc và đáng sợ.

Hắn ta nhìn mái tóc hơi dài và khuôn mặt của mình trong gương.

Hắn ta lấy ra một con dao cạo sắc bén, dùng dao cắt ngắn tóc trước gương, sau đó lại tiếp tục động tác trầm ổn với bộ râu.

Đúng lúc này, ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Hắn ta cởi trần, chậm rãi bước ra ngoài, nhắc máy, giọng nói không chứa bất cứ cảm xúc nào: “Alol”
Giọng của Vương Phong Lôi phát ra từ điện thoại: “Tà Thần, ông chủ của chúng tôi đã chuyển khoản món tiền hoa hồng đầu tiên vào tài khoản của anh, tư liệu về người đầu tiên yêu cầu anh giết được gửi đến hộp thư của anh.”
Tà Thần mặt không chút biểu cảm: “Khi nào thì động thủ!”
Vương Phong Lôi: “Ông chủ của chúng tôi đang sốt ruột, tốt nhất là ngay tối nay liền động thủ đi!”
Cạch!
Tà Thần cúp máy, không nói thêm bắt cứ điều gì vô nghĩa.

Hắn ta ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, mở laptop, bắt đầu lướt nhanh thông tin mục tiêu sẽ động thủ đêm nay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận