Chiến Long Vô Song


La Uy cảm thấy trước mặt mình như hoa lên, thứ trên tay như đang hung hăng đánh vào mặt, làm cho da mặt anh ta ẩn ẩn đau nhức.

Anh ta vô thức vươn tay bắt lấy thứ Trần Ninh đang trừu trên mặt mình.

Cùng lúc đó, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tức giận.

Anh ta đang định nỗ giận, nhưng vừa nhìn thấy tấm chứng nhận sĩ quan màu đỏ trên tay anh, mắt anh ta lập tức mở to, biểu tình cũng trở nên kinh ngạc vô cùng.

Anh ta mặc phục trang đại tá còn mang theo một số lượng lớn người tới.

Vậy mà Trần Ninh còn dám lấy chứng nhận sĩ quan ném vào mặt anh ta, hành vi của Trần Ninh như vậy hiển nhiên là không đặt một đại tá như anh ta trong mắt, đủ đoán được lai lịch của Trần Ninh không nhỏ.

Nếu không, Trần Ninh nhát định không dám làm chuyện này!
La Uy hoảng sợ nhanh chóng mở chứng nhận sĩ quan của Trần Ninh ra, khi anh ta nhìn rõ chứng nhận sĩ quan của Trần Ninh, cả người như bị giáng một trận lôi đỉnh.

Đùng một cái!
Cả người đều choáng váng.

Thân thể anh ta không khỏi bắt đầu run lên, vẻ mặt trở nên cực kỳ sợ hãi, run rẫy nói: “Việc này, việc này, việc này không thẻ…”
“La Uy, làm sao vậy?”
Nhìn thấy La Uyu trở nên sợ hãi như vậy, Diệp Chấn Đường nghỉ hoặc hỏi, ông ta đưa Bàng Đức và những thuộc hạ khác đi tới, đứng bên cạnh La Uy, nhìn vào giấy chứng nhận sĩ quan trong tay La Uy.

Khi đám người Diệp Chấn Đường đọc rõ thông tin trên giấy chứng nhận, đồng tử không khỏi giãn ra, tất cả đều há hốc mồm.

Ngoài tên và hộ khẩu của Trần Ninh trên giấy chứng nhận, chức vụ được ghi rất rõ ràng: Tổng tư lệnh quân đội phương Bắ!
c Dòng cấp bậc, viết: Thiếu soái.


Tổng tư lệnh quân đội phương Bắc, Thiếu soái Trần Ninh!
Diệp Chán Đường, La Uy, Bàng Đức và những người khác đều sợ hãi.

Diệp Chấn Đường ngắng đầu, kinh hãi nhìn Trần Ninh, ông ta run rẫy nói:”Cậu, cậu là…”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên:”Tôi là ai, giấy chứng nhận ghi rất rõ ràng, hiện tại tôi muốn mang Bàng Đức đi, ông có ý kiến gì không?”
Thiếu soái muốn bắt người, ai dám có ý kiến!
Mặt Bàng Đức lập tức xám xịt, chân mềm anh ta nhữn ra, quỳ xuống trước mặt Diệp Chấn Đường.

Anh ta giữ chân Diệp Chấn Đường, khóc lóc van xin:”Sư phụ ơi, cứu con, đừng giao con cho chúng, chúng sẽ giết con, thầy cứu con với!”
Diệp Chấn Đường nóng lòng muốn đá Bàng Đức đi, trong lòng đã mắng chửi mười tám đời nhà bàng Đức, ông ta nghĩ thầm: tên khốn kiếp, kẻ dưới đất thì không trêu chọc, lại chọc phải người trên trời.

Tự cậu muốn tìm chết không sao, còn muốn hại đến Thanh Môn chúng tôi.

Cho dù Diệp Chấn Đường có gan bằng trời, cho dù là học trò của ông ta trải rộng khắp cả nước, ông ta cũng không dám công khai thách thức Thiếu soái!
Lúc ông ta định đá văng Bàng Đức, thành thật giao Bàng Đức cho Trần Ninh…
La Uy đã hoàn hồn sau cú sốc, cười lạnh nói lớn: “Cái gì mà Thiếu soái Bắc cảnh, làm sao chỉ huy lại có thể trẻ tuổi như vậy được? Hơn nữa, thiếu soái xuất hành thì phải có rất nhiều lãnh đạo và binh lính đi theo.”
“Người này, thoạt nhìn đã biết là giải”
“Chúng tôi đã thấy rất nhiều sĩ quan giả mạo như vậy rồi, hơn nữa còn có thể bắt được vài người mỗi năm.

Một số giả làm sĩ quan cấp tá, một số giả làm sĩ quan cắp tướng, lừa tiền và tình dục ở khắp mọi nơi.”
“Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám giả làm một Thiếu soái, cậu thật là can đảm!”
Sao cơ?
Giả mạo!
Diệp Chấn Đường và những người khác lại tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay lập tức, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.


Diệp Chấn Đường thu lại sắc mặt, cả giận nói: “Tôi đã nói Thiếu soái Bắc cảnh làm sao có thể xuất hiện ở Đông Hải mà…”
“Hơn nữa còn mặc thường phục, không có vệ binh cũng không có lãnh đạo vây quanh, vậy ra là kẻ lừa đảo!”
La Uy ngẳắng mặt lên, vừa nghịch giấy chứng nhận của Trần Ninh trong tay, vừa cười nói: “Cậu nhóc, giả làm một sĩ quan là một trọng tội, còn giả làm một Thiếu soái chính là một tử tội.

Cậu gặp rắc rồi rồi.”
Trần Ninh và Điển Chử nhìn nhau, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, anh cười nhẹ: “Ha ha, trên chứng nhận có các loại đánh dấu chống giả, anh không thể phân biệt được sao?”
“Mỗi thẻ sĩ quan quân đội cũng có một mã hóa độc lập.

Là thật hay giả? Sao anh không thử kiểm tra trên Internet xem?”
“Anh còn chưa xác minh, sao dám nói tôi là kẻ giả mạo!”
La Uy nhìn Trần Ninh, người chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chế nhạo: “Ha ha, tuy rằng tôi chưa gặp Thiếu soái, ý nhưng theo tôi biết, Thiếu soái chính là thống lĩnh phương Bắc, lập được vô số thành tích.”
“Nếu có thể trèo tới cấp Thiếu soái, bốn mươi trở lên coi như vẫn còn rất trẻ.”
“Nhìn cậu xem ra cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, vậy mà dám tự xưng là Thiếu soái, quả thực trăm ngàn chỗ hở.”
La Uy nói tới đây, anh ta dừng một chút mới tiếp tục nói: “Đối với dấu hiệu chống giả và mã hóa mà cậu đã nói, haha, chúng thực sự đều có thể được làm giả.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Vậy anh có thể gọi điện thoại hỏi Ngụy Lâm, tổng tư lệnh quân khu Đông Hải, hoặc là Phạm Thủ Huân, tổng tư lệnh quân khu Kim Lăng xác minh thân phận của tôi có phải thật hay không.”
Sau khi nghe điều này La Uy không khỏi hét lên: “Ngông cuồng!”
“Cậu dám gọi thẳng tên thủ trưởng Ngụy và thiếu tướng Phạm của chúng ta, thật sự là tự phụ.”
“Người đâu, không cần phải nói nhảm với nhóm kẻ gian này, bắt hết chúng lại.”
Theo lệnh của La Uy, hàng chục binh lính tại đó hùng hỗ xông vào bắt Trần Ninh và đồng đội của anh.

Nhưng vào lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên bên tai.

Phát súng bắt ngờ này trực tiếp khiến La Uy và những người khác bị dọa nhảy dựng lên.


La Uy vừa sợ hãi vừa tức giận, chửi rủa: “Mẹ kiếp, tôi bảo các cậu bắt người, ai bắn bừa bãi vậy?”
Anh ta vừa chửi xong, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào ngoài cửa đã bị đông đảo quân đội trang bị hạng nặng chiêm tới, người vừa nỗ súng là một vị tướng sắc mặt nghiêm nghị.

Đôi mắt anh ta ngay lập tức trừng lớn, thất thanh nói: “A, thiếu tướng Phạm, sao ngài lại tới đây?”
Đây không phải ai khác mà chính là tổng tư lệnh thành phố Kim Lăng Thiếu tướng Phạm Thủ Huân.

Phạm Thủ Huân thực sự tức giận trong lòng! Ông ấy vừa được tin Trần Hùng – cha của thiếu soái vừa bị ám sát và được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Bàng Đức chính là kẻ đã thuê sát thủ, cũng vừa biết được rằng Thiếu soái đã đích thân đến tìm Bàng Đức.

Ông ấy lập tức mang theo một trung đoàn tới bao vây Thanh Môn.

Điều không ngờ tới là chỉ vừa bước vào tổng bộ của Thanh Môn đã nhìn thấy thuộc hạ của mình là La Uy cùng với một nhóm người đang muốn bắt Thiếu soái.

Vì vậy, ông ấy lập tức rút súng lục ra, bắn một phát súng cảnh cáo lên trời.

Ông ấy trừng mắt nhìn La Uy, chửi rủa:”La Uy, cậu chán sống rồi phải không, còn dám bắt cả Thiếu soái, tôi thấy cậu muốn lên trời lắm rồi đúng không?”
Àm!
Lời nói của Phạm Thủ Huân giống như một tia chớp từ trời xanh đánh xuống, làm cho khuôn mặt của La Uy và Diệp Chấn Đường tái nhọt, đổ đầy mồ hôi lạnh.

La Vĩ kinh hãi nhìn Trần Ninh, đáy lòng dâng lên từng đợt sợ hãi.

Anh ta sợ tới mức cả người “bịch” cái quỳ rạp xuống trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Thiếu soái, tôi thật sự không biết là ngài.

Không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy trừng phạt tôi…”
Diệp Chắn Đường cảm thấy huyết áp tăng vọt, một tia máu dồn lên đầu, suýt nữa nôn ra máu hôn mê tại chỗ.

Trên dưới Thanh Môn, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, ai nấy cả người run lên.

Về phần kẻ khởi xướng, thêm đầu sỏ gây nên sự việc Bàng Đức đã trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất không dậy nỗi.


Khuôn mặt anh ta xám xịt như tro tàn, đôi môi trắng bệch đôi mắt tuyệt vọng, tự lẫm bầm một mình:”Xong rồi, xong rồi…”
Trần Ninh vươn tay nâng La Uy lên, lạnh lùng nói: “Nam nhân đầu gối dắt vàng, tắm lưng người lính Trung Quốc chúng ta chắc như thép.

Nhớ kỹ cho tôi.

Bất cứ lúc nào cũng không thể cúi đầu quỳ gối.”
La Uy ngây ngốc nhìn Trần Ninh, lập tức lộ ra hưng phần, anh ta không khỏi đứng thẳng người, giơ tay chào Trần Ninh theo nghỉ thức quân đội, lớn tiếng nói: “Vâng, thủ trưởng!”
Trần Ninh quay đầu nhìn Diệp Chấn Đường, sau đó chỉ vào Bàng Đức nói: “Bây giờ tôi muốn xử lí với anh ta, ông có ý kiến gì không?”
Diệp Chấn Đường rùng mình nói: “Không, không có ý kiến, người này sẽ do Thiều soái xử lý.”
Trần Ninh gật đầu, lãnh đạm ra lệnh:”Người đâu, giết chết tên khốn kiếp này!”
Nghe thấy mệnh lệnh, Điển Chử ngay lập tức rút ra một khẩu súng lục, một phát bắn chết Bàng Đức tại chỗ.

Diệp Chấn Đường và những người khác bị một trận kinh hồn bật vía, Thiếu soái bắn chết Bàng Đức trước mặt bọn họ.

Ngoài tội ác không thể tha thứ của Bàng Đức, rõ ràng còn đang cảnh cáo Thanh Môn bọn họ.

Quả nhiên, sau khi Trần Ninh bắn chết Bàng Đức, anh lạnh lùng nói với Diệp Chấn Đường:”Ta biết Thanh Môn của các người có lịch sử lâu đời, nhưng người giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ.

Cái gọi là đại hiệp cũng là vì nước và vì dân.”
“Vì nước vì dân, mới có thừa tự!”
“Phạm pháp làm việc xấu, diệt trừ tận góc!”
“Những việc về sau, tự thu xếp ổn thỏa!”
Khuôn mặt của Diệp Chắn Đường đầy kinh hãi, lời của Trần Ninh rất rõ ràng, rằng nếu trong tương lai, Thanh Môn thành thật vì đất nước và nhân dân, có thể được truyền lại.

.

Truyện Linh Dị
Nếu tiếp tục làm xằng làm bậy, hoặc thậm chí phạm tội, thì cứ chờ đợi một lướt bắt hết đi!
Diệp Chấn Đường vội nói: “Thiếu soái, chúng tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của ngài, sẽ tuân thủ pháp luật và đóng góp nhiều hơn cho đất nước trong tương lai.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ chờ xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận