Chiến Long Vô Song


Trương Cư Trung cau mày khi nghe vậy, bất bình khiển trách: “Câm miệng!”
“Ai cho con ăn nói lung tung, một chút tu dưỡng cũng không có.

Hơn nữa, sao con có thể gọi thẳng tên Trần Ninh, con phải gọi sư cai”
Trương Tĩnh nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ánh mắt đầy xấu hỗ và tức giận.

Cha cô vẫn đối xử hòa nhã với Trần Ninh như với con trai mình giống như năm đó ông thu nhận mẹ con Trần Ninh, nhưng lại đối xử thô lỗ với cô như người ngoài.

Trần Ninh vội vàng nói: “Thầy giáo, Tiểu Tĩnh cô ấy không nói nhảm.

Hiện tại em thật sự không có việc làm.”
Trương Cư Trung cười nói: “Vậy thì con bé cũng không thể lỗ mãng như vậy được!”
“Tôi nhớ cậu từng là học sinh tốt nhất của tôi.

Khi cậu sống trong nhà của chúng tôi, tôi đã nghĩ đến việc gả Tiểu Tĩnh cho cậu và để cậu làm con rễ của tôi!”
“Thật đáng tiếc, cả tôi và Tiểu Tĩnh đều không có phúc khí đó!”
Trương Cư Trung có lẽ do tuổi tác đã cao nên cách ăn nói cũng có chút tùy ý rồi.

Câu nói này của ông không chỉ khiến Trần Ninh và Trương Tĩnh xấu hồ.

Mà ngay cả La Địch, người vừa mới trở thành bạn trai của Trương Tĩnh cũng thầm không vui, La Địch nghĩ thầm: Lão già này, bây giờ tôi là bạn trai của con gái ông, ông lại nói trước kia muốn gả con gái cho ai đó, đây là đang coi thường tôi sao?
La Địch lúc này cố ý bước tới và tươi cười chào hỏi: “Chào chú!”
Trương Cư Trung biết rằng con gái mình gần đây đã có bạn trai, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp La Địch nên ông nghĩ La Địch là một học sinh ông không thể nhớ được, bèn ngạc nhiên và hỏi: “Cậu là?”
Trương Tĩnh vừa thấy vậy liền nhanh chóng giới thiệu: “Cha, anh ấy là bạn trai mà con đã nói với cha, thiếu gia nhà họ La, La Địch.”
“Gia đình anh ấy chuyên về ngành chăn nuôi và có 3 trang trại nuôi lợn lớn với tổng tài sản hơn 300 triệu nhân dân tệ”.

La Địch nghe Trương Tĩnh khoe khoang gia thế, trong lòng không khỏi tự hào, nhưng trên mặt vẫn cố ý giữ một nụ cười dè dặt.

Anh ta cười nói: “Chú à, cháu biết hôm nay là sinh nhật chú nên đã đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho chú, mong chú sẽ thích.”

Trương Cư Trung thấy La Địch chỉn chu, xuất thân từ một gia đình giàu có và lịch sự nên ông cũng khẽ gật đầu nói: “Ha ha, cậu có lòng rồi.”
La Địch quay người lại ra hiệu.

Ngay lập tức, một người đàn ông mặc vest bưng khay đi tới.

Lễ vật trong mâm cũng được trải lụa vàng.

Cha con Trương Cư Trung cũng như nhiều quan khách có mặt tại hiện trường đều tỏ ra tò mò và suy đoán về món quà mà La Địch tặng.

La Địch tự tay mở tắm vải sa tanh màu vàng ra, bên dưới lấp lánh ánh vàng, hóa ra đó là một con lợn làm bằng vàng.

Heo vàng!
Nhìn qua thì có vẻ như là một con lợn vàng nặng 1kg!
Trời ạ, con lợn vàng nặng như vậy cần tốn bao nhiêu tiền chứ!
Trương Cư Trung trợn to hai mắt, hai mắt Trương Tĩnh cũng sáng lên, khách khứa xung quanh không khỏi cảm thán.

La Địch dương dương đắc ý nói: “Chú, cháu biết chú sinh năm Hợi.”
“Đây là một con lợn vàng mà cháu đã nhờ tiệm vàng Chu Đại Bảo làmh.

Nó được làm từ 5.

lượng vàng.

Có giá tổng cộng là ba triệu tệ.

Cháu hy vọng chú thích nó.”
Ba triệu tệ!
Lúc này mọi người lại không khỏi cảm thán, nói con rễ tương lai của thầy giáo Trương thật phi thường!
Trương Cư Trung nhíu mày cười gật đầu nói: “La Địch, cậu có lòng, có lòng rồi.”

La Địch nghe xong liền cười nói: “Món quà nhỏ, chỉ cần chú thích là được.”
Trương Cư Trung cười nói: “Tôi thích, tôi thích.

Tôi rất thích món quà của cậu.”
Rượu say làm đỏ mặt, tiền tài làm lòng người lay động.

Ai lại không thích một con lợn vàng làm bằng vàng lớn như vậy.

Khi nhìn thấy cha hài lòng với món quà của bạn trai, Trương Tĩnh cũng cảm thấy tự hào và hãnh diện về bạn trai của mình.

Trong lúc đang tự mãn, cô ta vô tình quan sát Trần Ninh, lập tức khuôn mặt xinh đẹp chìm xuống cố ý nói: “Này, Trần Ninh, anh đã chuẩn bị quà gì cho cha tôi?”
“Chắc không phải anh không chuẩn bị gì mà cũng đến dự tiệc sinh nhật của cha tôi chứ?”
“Những người khách khác không mang theo quà cũng không sao, nhưng hồi đó anh là học trò đắc ý nhất của cha.

Ông ấy đã chăm sóc anh và gia đình anh, còn cho anh ở lại nhà tôi nửa năm.”
“Đã nhiều năm không gặp như vậy, kể cả anh có trôi qua không tốt thì cũng nên chuẩn bị một ít quà cho cha tôi đúng không?”
Gia đình Trương Cư Trung từ trước đều nghèo khó nên sớm đã bồi dưỡng ra tính cách ham tiền, đó là lý do tại sao ông ấy đến đây giảng dạy cách đây 5 năm để có được mức lương cao.

Tuy nhiên, dù ham tiền nhưng ông ấy đối xử với Trần Ninh rất quan tâm.

Ông ấy nghe con gái của mình rằng Trần Ninh vừa giải ngũ và bây giờ thậm chí còn không có việc làm, và sống rất khó khăn.

Bây giò lại thấy Trần Ninh hai bàn tay trắng đến đây vốn cũng không mong đợi Trần Ninh có quà.

Ông ấy lập tức giải vây cho Trần Ninh cười nói: “Ha ha, hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của tôi, chuẩn bị quà cho tôi tôi rất vui, nhưng nếu không có quà mà chỉ mang theo tắm lòng đến đây chúc thọ cho tôi thì tôi cũng rất cao hứng.”
“Dù sao thì giữa chúng ta, có thể nói đến quà cáp cũng có thể nói đến tắm lòng mài!”
Lời giải vây hài hước của Trương Cư Trung khiến mọi người có mặt đều phải bật cười.


Mọi người đều có thể nhìn ra Trương Cư Trung vì Trần Ninh mà nói như vậy, không muốn Trần Ninh xấu hỗ!
Nhưng La Địch lại có vẻ không hiểu, cười nói: “Chú, lời chú nói không đúng, cứ coi như có lòng nhưng cũng phải chuẩn bị quà!”
“Hôm nay là một ngày sinh nhật lần thứ sáu mươi quan trọng của chú.

Nếu đến một món quà anh ta còn không có thì nào có thể nói anh ta tôn trọng chú, cháu cảm thấy anh ta chỉ là phân chó, là cái rắm mà thôi.”
Mọi người tại hiện trường đều nhìn Trần Ninh.

Dù mọi người có ngu ngốc đến đâu thì đều hiểu lời nói của La Địch là nhằm vào Trần Ninh.

Trần Ninh cúi mặt khi nghe thấy những lời La Địch nói.

Anh nhìn Trương Cư Trung, người đang xấu hổ, và Trương Tĩnh, người đang hả hê.

Anh cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “La công tử này nói đúng.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của thầy.

Là một học sinh, em thực sự phải chuẩn bị quà, hơn nữa còn phải là một món quà thật lớn.”
La Địch và Trương Tĩnh không khỏi cười lạnh khi nghe thấy vậy, họ chỉ muốn chế nhạo món quà mà Trần Ninh đã chuẩn bị, nhưng anh lại còn khoe khoang nói món quà của mình là một món quà rất lớn?
Không đợi họ nói, Trần Ninh đã lấy điện thoại di động ra trước mặt mọi người, gọi cho Điển Chử: “Trong vòng mười phút, hãy mua cho tôi tiệm vàng Chu Đại Bảo.

Tôi muốn tặng nó cho thầy tôi làm quà.”
Bùm!
https://img./public/images/storyimg/20210601/chien-long-vo-song-408-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210601/chien-long-vo-song-408-1.jpg
Trần Ninh cười nói: “Thầy, nếu thầy không cho em ở nửa năm đó thì em đã chết đói rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của thầy.

Nếu em đã dám nói rằng em sẽ mua tiệm vàng Chu Đại Bảo để làm quà tặng thì nhất định sẽ mua tặng thầy được.”
La Địch, Trương Tĩnh và những người khác nghe vậy bèn cười chế nhạo, và họ cười nhạo Trần mặt dày, dám nói khoác đến không biết xấu hỗ như vậy.

Nhưng đúng lúc này!
Năm chiếc BMW đột nhiên lao tới cửa!
Điển Chử dẫn theo một nhóm nhân viên tiệm vàng Chu Đại Bảo đi vào từ bên ngoài.


Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người tại hiện trường, Điển Chử kính cẩn nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, tôi đã mua tiệm vàng Chu Đại Bảo và chuyển nó cho ân sư của anh là Trương Cư Trung tiên sinh.”
Lương Khương, người quản lý nhóm nhân viên của tiệm vàng Chu Đại Bảo khiêm tốn chào Trần Ninh và Trương Cư Trung: “Xin chào Trần tiên sinh, ông chủ Trương.

Tôi là quản lý Lương Khương của Chu Đại Bảo.

Hợp đồng mua lại và các tài liệu khác ở đây.

Trương tiên sinh xin hãy xem qua.


Bùm!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sò!
Trần Ninh thực sự đã mua tiệm vàng Chu Đại Bảo tặng cho Trương Cư Trung.

La Địch ngây ngố!
c Trương Tĩnh cũng ngây ngó!
c Ngay cả Trương Cư Trung cũng lắp bắp: “Cái này, cái này…”
Trần Ninh cười nói: “Ân sư, sau này thầy sẽ là ông chủ của tiệm vàng Chu Đại Bảo.

Họ đều là nhân viên của thầy.”
Trương Cư Trung như đang sống trong mộng, ấp úng nói: “Tiểu Ninh, cậu đã bỏ ra bao nhiêu để mua tiệm vàng này … hơn nữa tôi không thể quản lý việc kinh doanh!”
Trần Ninh cười nói: “Không nhiều lắm, mua với giá 100 triệu.

Không quản chuyện kinh doanh cũng không thành vấn đề, quản lý Lương sẽ lo hết.

Thầy chỉ cần hàng tháng thu tiền là được rồi.”
Lương Khương nhận thấy có một con lợn vàng nặng 1kg, liền cau mày: “Này, đây không phải là lợn vàng giả do La thiếu đặt làm trong tiệm vàng của chúng ta sao? Tại sao nó lại ở đây?”
Lợn vàng giả!
Trương Cư Trung, Trương Tĩnh, Trần Ninh, cũng như tất cả các khách mời có mặt tại hiện trường đều đỗ dồn ánh mắt vào La Địch.

Lúc này La Địch lập tức hoảng loạn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận