Chiến Long Vô Song


Khách sạn Thiên Không Thụ!
Trong văn phòng của ông chủ, Đàm Điều Nguyên đang ngồi trên ghế ông chủ lắm bẩm: “Trần Ninh, thằng nhóc này, dám ở trong khách sạn của tôi sau khi đắc tội tôi.

Cậu ta còn muốn giở trò gì?”
Đúng lúc này, Cao Lê, quản lý đại sảnh, đột nhiên gõ cửa đi vào: “Ông chủ, không hay rồi.”
Đàm Điếu Nguyên tức giận nói: “Làm gì mà hoảng loạn như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Cao Lê nói với vẻ mặt kỳ quái: “Thuộc hạ của Trần Ninh đã bắt một người quay lại.

Bây giờ họ đang được áp giải đến gặp Trần Ninh.”
Đàm Điều Nguyên mở to mắt: “Cái gì?”
“Thuộc hạ của cậu ta bắt ai về?”
Cao Lê nhỏ giọng nói: “Nếu tôi không nhận sai thì chắc là người thường xuyên lui tới khách sạn của chúng ta.

Thành viên của thương hội phía Tây, Hàn Giang tiên sinh, biệt danh là Thanh Đạo Phu.”
Cái gì?
Hàn Giang bị người của Trần Ninh bắt về!
Đàm Điều Nguyên không khỏi trọn to mắt, nhanh chóng yêu cầu cấp dưới mở màn hình video giám sát toàn bộ khách sạn.

Trong một trong những màn hình giám sát, Điển Chử cùng với Bát Hỗ Vệ đang tóm lấy anh chàng trông vô cùng đau khổ, vừa đang bước đến cửa phòng tổng thống.

Không có camera giám sát trong phòng tổng thống, vì vậy Đàm Điếu Nguyên và những người khác nhìn Hàn Giang bị Điển Chử đưa vào, sau đó cánh cửa đóng sầm lại.

Vẻ mặt của Đàm Điếu Nguyên kinh ngạc vô cùng: “Trời ơi, Hàn Giang là một đại nhân vật cả hai giới hắc bạch ở thành phố Tây Kinh của chúng ta.

Hắn ta chuyên đi làm việc cho các ông chủ hàng đầu của thương hội phía Tây.


Không ngờ Trần Ninh lại dễ dàng bắt được hắn ta đến vậy.

Thực lực của Trần Ninh này có chút thâm sâu khó lường!”
“Hơn nữa, Trần Ninh bắt Hàn Giang về đây là muốn làm gì?”
Không tên thủ hạ nào ở hiện trường có thể trả lời câu hỏi của Đàm Điều Nguyên.

Một linh cảm xấu chợt dấy lên trong lòng Đàm Điều Nguyên, ông ta đã hồi hận rồi, hối hận vì đã không từ chối cho Trần Ninh ở trong khách sạn của mình, Trần Ninh bây giờ chính là một quả bom hẹn giờ!
Phòng tổng thống, trong phòng khách.

Trần Ninh đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.

Bát Hỗ Vệ buông tay đứng ở một bên, Điển Chử đẩy Hàn Giang đến trước mặt Trần Ninh, sau đó trầm giọng nói: “Thiếu gia, Hàn Giang tới rồi.”
Hàn Giang nghỉ ngờ nhìn Trần Ninh, cả kinh quát: “Tên nhóc này, anh rốt cuộc là ai2”
“Anh có biết tôi là ai không? Anh dám bắt tôi tới đây.

Có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?”
Trần Ninh khẽ gầy tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Tôi biết anh là tay chân của thương hội phía Tây, tên là Hàn Giang.”
Hàn Giang nghe xong lời này sững sờ, hiển nhiên không hiểu được, Trần Ninh biết thân phận của hắn ta vậy mà còn dám động vào hắn ta sao?
Trần Ninh khẽ nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Ninh, Trần Hùng là cha tôi.”
Con trai của Trần Hùng!
Vẻ mặt của Hàn Giang trong khoảnh khắc hơi thay đổi, và một tia hoảng sợ không thể nhận thấy lóe lên sâu trong mắt hắn ta.

Nhưng hắn ta nhanh chóng trấn tĩnh lại và giả vờ như không thể biết gì nói: “Thì ra anh là con trai của Trần Hùng.

Tôi không quen biết gia đình anh.

Anh gọi tôi tới đây làm gì?”

Trần Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cha tôi nhảy lầu ở khách sạn này bảy ngày trước.

Tôi muốn biết ông ấy đã nói chuyện gì trong phòng bao đó với máy ông lớn của thương hội phía Tây?”
“Ngoài ra khi ông ấy ra khỏi phòng bao đó đã say rượu đến mơ hồ loạng choạng, hay là bị hạ thuốc gây ra ảo giác?”
_: “Cuối cùng anh đã đỡ ông ấy rời đi.

Ông ấy là nhảy lầu hay bị anh đẩy xuống?”
Vẻ mặt của Hàn Giang không ngừng thay đổi, cười lạnh nói: “Tôi không biết anh nói cái chết tiệt gì cả.

Nếu anh có thắc mắc gì về cái chết của cha mình thì cứ đến gặp cảnh sát mà hỏi là được rồi.

Mẹ kiếp bót làm phiền tôi đi.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Xem ra anh sẽ không dễ dàng nhượng bộ.”
“Nhưng trong phương diện tra tấn, tôi lại có những người chuyên nghiệp.”
Hàn Giang nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của Trần Ninh, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi không thể giải thích, kinh ngạc hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Ninh đã không còn nhìn hắn ta nữa, nhàn nhạt nói với Điển Chử: “Đưa hắn đến phòng vệ sinh dạy dỗ một chút, cho hắn học cách trả lời.”
Điển Chử liếc nhìn Hàn Giang như đồ tể, sau đó nói: “Tuân lệnh.”
Hàn Giang trở nên kinh hãi: “Các người muốn làm gì!”
Điển Chử hét lên: “Mang đi!”
Lập tức có hai người trong Bát Hỗ Vệ tiến lên, trực tiếp túm lấy Hàn Giang lôi vào phòng vệ sinh.

Điễn Chử mang theo một chiếc vali màu đen chứa nhiều dụng cụ và thiết bị tra tấn, bước vào và đóng sập cửa lại ầm một tiếng.

Không bao lâu sau tiếng hét của Hàn Giang ở bên trong mơ hồ vang lên.


Trần Ninh lộ ra vẻ mặt bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi.

Điển Chử là một sĩ quan toàn năng trong quân đội Bắc Cảnh, không chỉ giỏi về dùng vũ khí mà còn giỏi về kỹ năng chiến đấu, đối với tra tắn, anh ấy cũng là một giáo quan cắp cao.

Có rất nhiều gián điệp nước ngoài rơi vào tay Điển Chử, cho dù là người cứng đầu đến mấy nhưng nếu Điển Chử đích thân tra tấn thì cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn hỏi gì nói đó.

Một tên giang hồ nhỏ bé như Hàn Giang ở trước mặt Điển Chử thì tính là cái thá gì, nhát định sẽ phải mở miệng.

Chưa đầy mười phút!
Điển Chử đi ra, hai Hỗ Vệ phía sau xông ra cùng Hàn Giang đang hấp hồi bê bết máu.

Điển Chử lạnh lùng nói: “Hiện tại, anh có thể tự mình xưng tội với thiếu gia của chúng tôi, nếu dám giấu diềm một chút nào thì anh sẽ phải hối hận khi đến thế giới này.”
Hàn Giang bị ném xuống trước mặt Trần Ninh, ngẳng khuôn mặt đầy máu lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, rõ ràng vừa rồi bị Điển Chử tra tắn đến mức suýt không còn hơi thở.

Hắn ta run rầy: “Trần thiếu, không phải là tôi.

Chính là bọn Tam Hùng ở thương hội phía Tây đã yêu cầu tôi ném cha anh từ trên tầng cao xuống…”
Trần Ninh lập tức lóe lên một tia tức giận trong mắt, nhưng giọng nói lại vẫn bình tĩnh: “Tam Hùng ở phía Tây sao?”
Hàn Giang giải thích: “Chính là Phó Hạc Thiên, chủ tịch của thương hội phía Tây, còn có hai nguyên lão là Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn.”
Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn!
Trần Ninh âm thầm ghi nhớ tên của ba người này!
Anh lạnh lùng nhìn Hàn Giang: “Bọn họ sao lại làm như vậy?”
Hàn Giang chịu đựng cơn đau của vết thương, run rẩy nói: “Bọn Phó lão biết rằng cơ sở y tế mà Trần Hùng đầu tư ban đầu đã phát triển ra một loại thuốc đặc trị để điều trị ung thư gan, liền nhận ra rằng đây là một con trâu vàng hái ra tiền.”
“Bọn Phó lão đã mời Trần Hùng cùng phát triển và bán loại thuốc này.”
“Nhưng Trần Hùng từ chối!”
“Bọn Phó lão động tay động chân bỏ thuốc trong đồ uống khiến Trần Hùng bị ảo giác.

Khi Trần Hùng không tỉnh táo, họ đã ký hợp đồng chuyển nhượng dự án thuốc đặc trị ung thư gan, còn trích hơn hai tỷ trong quỹ của Trần gia.


“Cuối cùng họ yêu cầu tôi đưa Trần Hùng đang bị ảo giác vì trúng thuốc ra ngoài lên sân thượng, và sau đó ném Trần Hùng Ấ „“

xuống.

Bùm!
Trần Ninh đấm mạnh một cú đấm vào bàn cà phê bằng kính cường lực.

Toàn bộ bàn cà phê vỡ tan ngay lập tứ!
c Hàn Giang sợ tới mức ngã nhào trên mặt đắt, liên tục đập đầu quỳ lạy: “Trần thiếu tha mạng, tôi đã nói hết những điều nên nói, cầu xin anh hãy thứ cho tôi một lần, tôi biết tôi sai rồi.”
Trần Ninh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh cầu tôi tha mạng, tại sao lúc đó không tha mạng cho cha tôi?”
Trần Ninh nói xong bèn lạnh lùng ra lệnh: “Điển Chử, đưa hắn ta lên sân thượng.”
Điển Chử nghe xong trịnh trọng nói: “Vâng!”
Điển Chử phát tay, lập tức có hai Hỗ Vệ xông tới, cưỡng chế kéo Hàn Giang đi.

Hàn Giang không ngốc, hắn ta đã ném Trần Hùng từ trền sân thượng khách sạn này xuống dưới một tuần trước.

Lúc này Trần Ninh phái người đưa hắn ta lên sân thượng, hắn ta biết chính xác ý nghĩa việc này.

ị Hắn ta điên cuồng giãy dụa, nghiêm giọng cầu xin lòng thương xót: “Trần thiếu, tôi sai rồi, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi…”
Điễn Chử lạnh lùng nói: “Mang đi!”
Chẳng máy chốc, Hàn Giang đã bị cưỡng chế đưa đi.

Trong phòng làm việc của ông chủ, Đàm Điều Nguyên càng lúc càng không yên, ông ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, càm điện thoại cố định lên, định gọi cho Phó Hạc Thiên, chủ tịch thương hội phía Tây.

Nếu không, ông ta sẽ không thể gánh được trách nhiệm nếu Hàn Giang xảy ra chuyện ở khách sạn của mình.

Ông ta vừa bám điện thoại thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng hét, một bóng người nhanh chóng từ cửa sổ rơi xuống, chính là Hàn Giang từ trên sân thượng tòa nhà rơi xuống.

Con ngươi của Đàm Điều Nguyên đột nhiên mở tol Giọng Phó Hạc Thiên vang lên qua điện thoại: “Alo, ông chủ Đàm, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Đàm Điếu Nguyên trở nên kinh hoàng, ông ta run rẫy nói: “Phó gia, việc lớn không hay rồi.

Thuộc hạ Hàn Giang của ông đã rơi từ trên tầng thượng xuống rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận