Phó Hạc Thiên đưa con trai trở về nhà, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn và những người khác sớm đã đợi sẵn.
Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn nghe nói Trần Ninh đang ăn tối với Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác, hơn nữa lúc Trần Ninh còn buộc Phó thiếu phải quỳ xuống để xin lỗi mà Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác vẫn chấp nhận hành vi này của Trần Ninh thì trên mặt đều lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Tang Thiên Thu vô cùng kinh ngạc nói: “Có vẻ như sự tự tin của Trần Ninh đến từ thị tôn đại nhân và nhóm lãnh đạo thành phó!”
Đặng Cảnh Văn cũng gật đầu nói: “Chẳng trách Trần Ninh lại tự tin đến vậy.
Hóa ra người chống lưng cho hắn ta là thị tôn và các nhà lãnh đạo thành phó.
Bây giờ có chút nan giải rồi.”
Phó Hạc Thiên lại cười lạnh: “Ha ha, tôi lại cảm thấy sau khi biết rằng sự tự tin của Trần Ninh đến từ Phan thị tôn và các nhà lãnh đạo khác thì ngược lại lại dễ dàng đối phó với hắn ta hơn.”
Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn nghe vậy thì hơi bất ngờ.
Tang Thiên Thu kinh ngạc nói: “Phó gia, ông nói vậy là có gì?”
Đặng Cảnh Văn cũng nói: “Đúng vậy, tại sao lại dễ dàng đối phó với Trần Ninh sau khi biết Phan thị tôn chống lưng cho hắn ta?”
Phó Hạc Thiên cười lạnh: “Chúng ta biết con át chủ bài của Trần Ninh là gì thì tự nhiên có thể nhắm vào hắn.”
Hai mắt Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều sáng lên, họ đồng thanh hỏi: “Làm thế nào để đối phó với hắn ta?”
Phó Hạc Thiên cười nói: “Người chống lưng của Trần Ninh là Phan thị tôn.
Chúng ta dùng người của hai giới hắc bạch để đối phó với Trần Ninh ước chừng là không được.”
“Vì vậy, tôi định mời bạn bè trong quân đội ra tay.
Đến lúc đó ngay cả Phan thị tôn cũng sẽ bắt lực.”
Tang Thiên Thu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói: “Mời bạn bè trong quân đội ra tay chống lại Trần Ninh à, thật tuyệt vời!”
Đặng Cảnh Văn cũng hào hứng nói: “Đúng vậy, quân đội không chịu quyền quản lý của Phan thị tôn”.
“Quân đội có thể bắt Trần Ninh đi mà không cần bát cứ lý do gì, thậm chí giết Trần Ninh trước mặt Phan thị tôn cũng không cần đưa ra bắt kỳ lời giải thích nào cho Phan thị tôn, hơn nữa Phan thị tôn còn không thể làm gì.”
Phó Hạc Thiên híp mắt cười nói: “Em họ tôi là Phó Hải Long là đội trưởng đội cận vệ cho tướng quân Triệu Nhược Long, tổng tư lệnh 300..
binh sĩ của chúng ta ở phía Tây.
Tôi định nhờ em họ ra tay giúp chúng ta tiêu diệt Trần Ninh.
“
Phó Hải Long!
Đội trưởng đội cận vệ của tướng Triệu Nhược Long!
Có một nhân vật quân sự lớn như vậy thì cần gì phải lo lắng việc Trần Ninh không chết?
Tang Thiên Thu không thể không khen ngợi: “Ha ha, có người em họ này của Phó gia thì những ngày tốt đẹp của Trần Ninh sắp kết thúc rồi.”
Đặng Cảnh Văn cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy, tên nhóc Trần Ninh tưởng rằng có Phan thị tôn chống lưng thì có thể đối đầu với chúng ta.
Ước chừng hắn ta không ngờ là Phó gia ngài lại có quan hệ với quân đội, ha ha ha.”
Phó Hạc Thiên làm việc như sắm rền gió cuộn, vừa nghĩ đến chuyện như vậy liền lập tức đi thực hiện ngay.
Đích thân ông ta gọi điện thoại cho em họ Phó Hải Long, thêm mắm dặm muối, đồng thời nói ra ân oán giữa Phó gia và Trần Ninh.
Ông ta mô tả Trần Ninh thành một công tử nhà giàu không việc ác gì là không làm, nói rằng Trần Ninh dựa vào Phan thị tôn làm hậu thuẫn cho mình, xúc phạm cha con họ như thế nào.
Giết người của Phó gia, còn đánh gãy chân Phó Nam Chính và buộc Phó Nam Chính phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người.
Khi Phó Hải Long nghe thấy Trần Ninh đã xúc phạm Phó gia đến mức như vậy, ông ta đã rất tức giận: “Tên nhóc tên Trần Ninh đó thực sự điên rồ như vậy sao?”
Phó Hạc Thiên cười khổ: “Còn không phải sao, hắn còn uy hiếp tôi phải tự mình xin lỗi, muốn Phó gia nhà chúng ta từ nay về sau phải rút lui mới chịu tha cho cả nhà chúng ta, nu không sẽ giết sạch cả gia tộc chúng ta!”
Phó Hải Long nghe vậy vô cùng tức giận: “Nào có lý như vậy, đại ca anh yên tâm, em sẽ triệu tập thủ hạ đi xử hắn ta, xem em có lột da của hắn ta không!”
Nói xong Phó Hải Long cúp máy.
Khóe miệng Phó Hạc Thiên hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thành công, ông ta cười với Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn rồi nói: “Được rồi, em họ tôi đã bắt đầu tập hợp người của mình đi xử Trần Ninh, bây giờ Trần Ninh chết chắc rồi.”
Bên trong một căn cứ quân sự quan trọng ở ngoại ô thành phố Tây Kinh.
Phó Hải Long trong trang phục của một đại tá hùng hổ bước ra khỏi ký túc xá cùng với ba mươi vệ sĩ vừa được tập hợp.
Những người lính đang đi trong căn cứ nhìn thấy Phó Hải Long bèn nhanh chóng dừng lại và chào Phó Hải Long.
Đừng nhìn cấp bậc của Phó Hải Long chỉ là đại tá, không được coi là cao lắm.
Nhưng ông ta là đội trưởng đội cận vệ của tướng quân Triệu Nhược Long, thường xuyên đi theo trước sau tướng quân Triệu, có thê được coi là thân tín của Triệu tướng quân!
Hơn nữa, Phó Hải Long có thể trở thành đội trưởng đội cận vệ của Triệu tướng quân thì khả năng dùng súng cùng kỹ năng chiến đấu cùng đều cũng đạt tới cắp bậc đế vương, cho nên mọi người không thể không nễ mặt.
Động tác nhanh nhẹn như một con vượn, Phó Hải Long leo lên cabin của một chiếc xe tải quân sự hạng nặng, ngồi xuống ghé hành khách phía trước và nói với người tài xế với vẻ mặt điềm tĩnh: “Chuẩn bị lái xe đến khách sạn Tây Kinh.”
https://img./public/images/storyimg/20210602/chien-long-vo-song-426-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210602/chien-long-vo-song-426-1.jpg
Tuy nhiên, chiếc xe tải quân sự hạng nặng đột ngột phanh gấp lại khi còn cách Phan Gia Hào và những người khác hơn chục mát.
Két … két… xịch!
Chiếc xe tải hạng nặng dừng cách Phan Gia Hào và những người khác chưa đầy hai mét, để lại hai vết phanh sâu trên mặt đất.
Trương Đệ tức giận bước tới, quát lớn: “Các người là ai, sao lại lái xe như vậy, lập tức cút xuống ngay cho tôi!”
Bóng người lóe lên, Phó Hải Long đã nhảy ra khỏi chiếc xe quân sự dài hai mét rồi xuất hiện trước mặt Trương Đệ như một vị thần.
Phó Hải Long nheo mắt: “Ông bảo ai cút xuống?”
Khi Trương Đệ nhìn thấy Phó Hải Long mặc trang phục đại tá thì lập tức chết lặng nói: “Đội trưởng đội cảnh vệ Phó, sao ông lãi S.
Trương Đệ vẫn chưa hết kinh ngạ!
cPhó Hải Long đã giơ tay tát vào mặt Trương Đệ một cái tát.
Cái tát này khiến Trương Đệ trực tiếp choáng váng.
Chẳng mấy chốc, mặt ông ta đỏ bừng lên, vừa xấu hỗ vừa giận giữ!
Tuy rằng cái tát này không mạnh nhưng lại khiến ông ta rất mắt mặt.
Trương Đệ nắm chặt tay suýt nữa thì bùng phát nhưng cuối cùng cũng chịu đựng được.
Không còn cách nào, dù Phó Hải Long cùng cấp với ông ta nhưng Phó Hải Long lại là đội trưởng cận vệ của tướng quân Triệu Nhược Long, tổng tư lệnh của 300..
binh lính ở phía Tây!
Hơn nữa, nếu thực sự ra tay thì Trương Đệ cũng không phải là đối thủ của Phó Hải Long, ước tính sẽ chỉ bị đánh mà thôi.
Xuất thân không bằng người khác, nắm đắm cũng không bằng người khác.
Trương Đệ chỉ có thể thống khổ chịu đựng!
Phó Hải Long lạnh lùng nhìn Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác, hừ lạnh: “Tôi đến đây để bắt người, chỗ này không có chuyện của các người.”
“Tốt hơn hết là các người không nên can thiệp vào các hành động của quân đội chúng tôi, nếu không hậu quả tự chịu.”
Sắc mặt của Phan Gia Hào và các nhà lãnh đạo khác đều thay đi.
Ba mươi tên thủ hạ mà Phó Hải Long mang theo đều đã nhảy khỏi xe tải hạng nặng của quân đội, toàn bộ đều được tập hợp lại.
Ông ta không thèm chú ý đến Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác, mà dẫn đầu nhóm thủ hạ sải bước về phía Trần Ninh, cười lạnh nói: “Cậu chính là Trần Ninh phải không?”
Trần Ninh nhìn quần áo của Phó Hải Long và những người khác liền biết rằng những người này đến từ quân khu phía Tây.
Trần Ninh khẽ cười: “Đúng!”
Phó Hải Long liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Cậu là Trần Ninh là được rồi.
Người đâu, bắt cậu ta trở về.”
Trần Ninh cười nói: “Bắt tôi sao? Trình độ của các người còn xa mới đủ tầm!”.