“Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, sao hai người lại ở đây?”
Tần Triều Ca nhìn Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đi vào, có chút ngắn người.
Trần Ninh cười nói: “Vừa rồi tôi thấy cô nghe điện thoại, lại hoảng sợ lái xe đi, đoán chừng gặp phải phiền toái gì, cho nên tôi tới xem một chút.”
Tống Sính Đình cũng gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ Tần, cô không sao chứ?”
Nước mắt Tần Triều Ca vẫn còn đọng khóe mắt, cô lắc đầu nguầy nguậy, khó khăn nói: “Tôi không sao, nhưng cha tôi…”
Trần Ninh và Tống Sính Đình lúc này mới chú ý tới Tần Hạo đang quỳ trên mặt đất!
Nhìn thấy tai của Tần Hạo bị cắt đứt, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình không khỏi tái nhợt, cô thấp giọng kêu lên: “Trời ơi!”
Trần Ninh cũng cau mày, ánh mắt nhìn đến Lý Tử Dương, lạnh lùng nói: “Lý Phiệt các người vẫn chưa dừng lại sao?”
Lý Tử Minh đang ngồi trên ghế sô pha với một ly sâm panh trong tay, cười như không cười nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình rồi nói: “Vốn định sẽ giải quyết từng người một, nhưng thật không ngờ hai người lại tự tặng đến cửa.”
“Cũng được, vậy sẽ giải quyết vấn đề của hai người đơn giản cho xong, một lân và mãi mãi.”
Tống Sính Đình vừa kinh hãi vừa tức giận: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lý Tử Minh chậm rãi uống một ngụm sâm banh, nhẹ giọng nói: “Đừng nói tôi không cho các người cơ hội!”
“Vợ chồng các người đắc tội Lý Phiệt của chúng tôi vốn đã là có tội.”
“Nhưng bây giờ tôi cho các người một con đường sống sót.
Tôi muốn hai thứ của các người, một là vắc xin ung thư gan, hai là thuốc đặc trị ung thư gan.”
“Nếu các người giao thứ này cho tôi vô điều kiện thì tôi có thể tha chết cho các người.”
Tống Sính Đình và Tần Triều Ca nghe vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận, họ biết Lý Phiệt là người đứng đầu ngành dược ở Trung Quốc, 70% thuốc trên thị trường Trung Quốc ít nhiều đều liên quan đến Lý Phiệt.
Nhưng điều họ không ngờ là nhà họ Lý đang để mắt đến vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan của họ, hơn nữa còn muốn cướp không.
Thật là quá đáng!
Vẻ mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh, thậm chí trong mắt anh còn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tôi muốn cùng anh làm rõ hai điểm.
Điểm thứ nhất là chúng tôi không cần anh phải cho con đường sống, hơn nữa sản phẩm của chúng tôi cũng không cần tặng cho người khác.”
“Điểm thứ hai là chúng tôi ở đây để giải quyết vấn đề của Tần tiên sinh mà thôi.”
Những lời của Trần Ninh khiến vẻ mặt của Lý Tử Minh sầằm xuống ngay lập tức.
Long Bát Hoang híp mắt nhìn Trần Ninh chằm chằm.
Hàng chục thuộc hạ tinh nhuệ của Lý Phiệt xung quanh hội trường cũng nhìn chằm chằm vào Trần Ninh như thể chúng sẽ ăn thịt Trần Ninh bất cứ lúc nào.
Trần Ninh không để ý mà lạnh nhạt hỏi Tần Hạo đang quỳ dưới đất: “Chú Tần, chú nợ anh ta bao nhiêu tiền? Cháu thay bác sĩ Tần trả tiền cho chú.”
Tần Hạo ôm bên trái đầu đẫm máu khóc, run rầy trả lời: “Hắn …
hắn nói tôi nợ hắn một tỷ…”
Một tỷ?
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Hắn nói? Đây là có ý gì, cháu muốn chú nói thật, chú nợ anh ta bao nhiêu?”
Tần Triều Ca vội vàng lo lắng nói: “Cha, không phải vừa mới nói hắn ta giúp cha trả hết nợ, cha chỉ nợ hắn 100 triệu sao?”
Tân Hạo: “Cha…”
Lý Tử Minh đang cầm ly sâm panh, vẻ mặt giễu cợt cùng giọng nói đe dọa, lạnh lùng: “Tần Hạo, ông nợ tôi bao nhiêu tiền?
Ông nghĩ kỹ đi.
Nếu nói sai thì cái tai còn lại của ông không cần giữ lại nữa.”
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Tần Hạo cũng rất hợp tác ra hiệu bằng thanh kiếm samurai trên tay.
Tần Hạo sợ hãi đến tái mặt, cơ thể phát run.
Tần Triều Ca tức giận nói: “Lý Tử Minh anh rõ ràng là làm cho cha tôi sợ hãi, đừng có ức hiếp người quá đáng!”
Lý Tử Minh cười nói: “Vậy các người cứ để ông ta tự mình nói, ông ta nợ tôi 100 triệu hay 1 tỷ?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói với Tần Hạo: “Cháu là sếp của con gái chú.
Cháu nề mặt con gái chú nên mới quyết định giúp chú một lần.
Nếu chú còn không dám nói mình nợ bao nhiêu tiền, thì cháu không thẻ giúp chú được.”
Tần Hạo kinh ngạc nhìn Trần Ninh, ánh mắt của ông ta chạm vào ánh mắt kiên định và vững vàng của Trần Ninh.
Không thê giải thích được vì sao Tần Hạo bắt gặp ánh mắt này của Trần Ninh lại cảm thấy nhẹ nhõm, từ trong tiềm thức cảm thấy Trần Ninh trước mặt thật sự có thể cứu mình!
Chết thì chết thôi!
Nếu đã không thể thừa nhận rằng nợ Lý Tử Minh 1 tỷ, vì như vậy là nhiều hơn cả 900 triệu.
Ông ta có sống mười đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chết cũng không thể chấp nhận sự áp bức như vậy!
Tần Hạo đành căng da đầu hét lớn: “Kỳ thực là tự anh ta giúp tôi trả hết nợ.
Tôi nợ anh ta 100 triệu, nhưng anh ta một mực cho rằng tôi nợ anh ta 1 tỷ.”
“Con gái, ông chủ Trần, hai người cứu tôi đi!”
Lý Tử Minh không ngờ Tần Hạo đã bị cụt một bên tai mà lại còn dám làm trái ý hắn.
Hắn ta tức giận: “Nào có lý như vậy, A Bưu, cắt tai còn lại của ông ta.”
“Vâng, nhị thiếu gia!”
Người đàn ông đứng bên cạnh Tần Hạo với thanh kiếm samurai trong tay tên là A Bưu lại không chút do dự giơ thanh kiếm samurai lên.
Lưỡi dao cứa về phía tai phải của Tần Hạo, cố gắng cắt đứt cái tai duy nhất còn lại của Tần Hạo.
“ChaI”
“AI”
Hai người phụ nữ là Tần Triều Ca và Tống Sính Đình thấy vậy thì không khỏi kinh hãi hét lên.
Tần Hạo càng hoảng sợ, nhắm mắt theo bản năng, chờ kiếm chém xuống.
Tuy nhiên, vào lúc này, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh đưa tay trái ra và dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp chặt thanh kiếm của A Bưu.
Đồng tử của A Bưu lập tức mở rộng, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trời ơi, bản thân đã từng nhìn thấy tay không chặn kiếm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ mạnh như vậy!
Xung quanh, Lý Tử Minh và những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay cả biểu hiện trên mặt của Long Bát Hoang cũng trở nên nghiêm túc.
Trần Ninh không đợi A Bưu hoàn hồn từ trong kinh ngạc mà đã mà đã đánh trả thanh katana của đối thủ.
Anh vung tay trái chém một đao!
Xoẹt một tiếng!
Cánh tay trái của A_ Bửu đã bị chặt đến tận sát vai.
“AI”
Tiếng hét của A Bưu vang lên khắp phòng.
Trần Ninh nhìn A Bưu ngã trên mặt đắt, lạnh lùng nói: “Đây là một bài học nhỏ cho anh!”
Tại hiện trường, hàng chục tên thuộc hạ ưu tú của Lý Phiệt nhìn thấy A Bưu bị Trần Ninh chặt một cánh tay thì bừng bừng tức giận.
Bọn chúng còn không đợi Lý Tử Minh ra lệnh mà nhát loạt rồng lên: “Giết hắn!”
Một đám người lần lượt rút kiếm samurai muốn lao lên giết chết Trần Ninh.
Tống Sính Đình kinh ngạc hét lên: “Chồng, cần thận!”
Đối mặt với một đám kiếm sĩ đang bừng bừng sát khí muốn chém giết mình, Trần Ninh khẽ mỉm cười, nâng thanh kiếm samurai mỏng manh nhưng sắc bén trong tay lên, âm thầm cử động, cỗ tay chợt rung lên.
Rắ!
c Thanh kiếm samurai sắc bén mỏng mảnh trong tay kiếm sĩ trực tiếp bị Trần Ninh đánh gãy nát.
Vô số mảnh vụn của lưỡi kiếm sắc bén bắn vào nhóm kiếm khách xung quanh như hoa lê xi xả.
“AI”
“AI”
“AI”
Một đám thủ hạ ưu tú của Lý Phiệt bị đánh trúng, ngã xuống gào thét.
Vẫn còn một vài mảnh vỡ đang hướng về Lý Tử Minh và Long Bát Hoang.
Lý Tử Minh tái mặt vì sợ hãi!
Tuy nhiên, Long Bát Hoang vung tay lên một cái đã quét sạch tất cả các mảnh vỡ, loại bỏ nguy hiểm.
Cha con Tần Hạo,Tần Triều Ca và Tống Sính Đình Đình đều sững sờ.
Sức mạnh của Trần Ninh thật là vô cùng mạnh mẽ!
Lý Tử Minh cũng bị sốc, hắn ta kinh ngạc kêu lên: “Chú Long, tên này mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Sợ là chú sẽ phải đích thân ra tay.”
Long Bát Hoang hung hãn nhìn chằm chằm Trần Ninh, chậm rãi nói: “Thân thủ các hạ thật lợi hại, Long Bát Hoang tôi đến với anh đây.”
Trần Ninh liếc mắt nhìn Long Bát Hoang khí độ phi phàm nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là có năng lực, tại sao phải làm kẻ ác!”
Long Bá Hoàng hừ lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc.”
“Tôi muốn xem giữa hai chúng ta ai thắng ai thua, ai là vua, ai là giặc!”
Trần Ninh nghe xong khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chắp tay đứng ở phía sau, bình tĩnh nói: “Đến đánh!”.