Triệu Bắc Đình, cùng với đám người Trương Đức Kim, Uy Liêm, đều đã quỳ xuống hết.
Từng người đều bò trên mặt đất, run lẫy bảy!
Triệu Bắc Đình cuối cùng cũng hiểu, rằng vì sao Trần Ninh không coi Triệu Phiệt ra gì? Cũng bắt đầu hiểu rõ, vì sao thân thủ của Trần Ninh lợi hại như vậy.
Bởi vì Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, là Chiến thần Hoa Hạ!
Uy Lêm cuối cùng cũng hiểu, rằng vì sao vừa rồi máy bay hành khách có hai chiếc máy bay chiến đầu bay hộ tống.
Hai chiếc máy bay đó căn bản không phải là Triệu Phiệt cử đến đón tiếp.
anh ta, mà là ở bên phía quân đội thành phó Phụng Thiên, đến để đón Thiếu soái Trần Ninh!
Lúc này hai người bọn họ, hói hận cũng đã quá muộn rồi.
Triệu Bắc Đình giọng run run cầu xin tha: “Thiếu soái, chúng tôi thật sự không biết thân phận của anh, bằng không thì, bát luận thế nào chúng tôi cũng không dám làm phiền đến anh!”
Uy Liêm cũng với vẻ mặt cầu xin nói: “Thiếu soái, tôi cũng biết.
sai rồi, tôi không biết anh là Thống soái Bắc Cảnh, bằng không đánh chết tôi cũng không dám đến tìm anh báo thù đâu!”
Trần Ninh nghe xong hừ một tiếng nói: “Ý của các người là, nều như tôi không phải là Thiếu soái, thì các người có thể tùy ý ức hiếp xï nhục tôi rồi, người hôm nay phải quỳ xuống đất cầu xin tha, sợ rằng là tôi phải không?”
Triệu Bắc Đình và Uy Liêm nghe xong, sợ đến nỗi không dám nói thêm, sợ càng nói càng sai.
Từ Cường Quân cung kính hỏi: “Thiều soái, những người này phải xử lý thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bắt hét tắt cả lại, đợi tôi tham gia xong lễ mừng thọ của của Lộ lão tướng, xử lý sau cũng không muộn.”
Từ Cường Quân trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Nói xong, anh ta đưa tay ra hiệu, mệnh lệnh binh sĩ xung quanh: “Đem mắy người bọn chúng, bắt không chừa một người nào, giam vào trại giam quân sự, chờ đợi xử lý!”
Mệnh lệnh đưa ra, các binh sĩ ở đây, lập tức hành động.
Rất nhanh, liền lập tức bắt bọn Uy Liêm, Triệu Bắc Đình và thuộc hạ của bọn họ.
Từ Cường Quân giơ tay lên chào, cung kính nói: “Thiếu soái, bên ngoài xe đã chuẩn bị xong rồi, mời đi bên này!”
Trần Ninh gật đầu: “Xin Từ tướng quân dẫn đường!”
Rất nhanh, Trần Ninh, Điển Chử cùng Đồng Kha từ sân bay đi ra, lên một chiếc xe hồng kỳ có rèm che, lập tức đi về chỗ ở của Lộ lão tướng quân.
Trên đường, Trần Ninh dặn dò Từ Cường Quân: “Uy Liêm và Triệu Bắc Đình bị bắt, bên Triệu Phiệt với cả nước Mĩ, chắc chắn sẽ đưa ra kháng nghị, đòi anh thả người.
Không có mệnh – lệnh của ta, một người cũng không dược thả ra, thậm chí một chút tin tức cũng không thể để lộ ra, đễ cho bọn chúng đợi đó!”
Từ Cường Quân nói: “Tuân lệnh!”
Nhà cao cấp của Triệu Phiệt.
Triệu Bình An vừa mới nhận được tin tức, con trai ông ta ở sân bay đón Uy Liêm tiên sinh, lại không hiểu vì sao bị quân đội bắt đi.
Ông ta vừa kinh hãi vừa giận dữ, hỏi thuộc hạ xem rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?
Thuộc hạ khóc bi thương nói: “Đại thiếu gia ở sân bay đón Uy Liêm, nhưng mà không ngờ được Trần Ninh cũng xuất hiện ở.
sân bay.
Quản gia Kim Đức Kim biết được Trần Ninh xuất hiện ở đó, lập tức đưa một nghìn thuộc hạ đến tiếp viện.
Nhưng mà không ngờ được hôm nay có nhân vật lớn đến Phụng Thiên, nghe nói còn điều động hai chiếc máy bay chiến đấu đến hộ tống, hơn nữa còn giới nghiêm toàn thành.
Đại thiếu gia cùng bọn Trương quản gia, ra quân ð ạt đối phó với Trần Ninh, bị quân đội cho rằng côn đồ, nên bắt tắt cả lại rồi.”
Triệu Bình An nghe xong sắc mặt kinh sợ.
Một lúc sau mới định thần trở lại, nói: “Tôi hôm qua đã đi thăm hỏi lão tướng Lộ Trị Trung, trong lúc nói chuyện vô tình để lộ, Thiếu soái Bắc Cảnh đến sẽ đến chúc thọ ông ta! Hôm nay máy bay chiến đấu hộ tống, cảnh giới toàn thành, sợ rằng thật sự Thiếu soái đến rồi!”
Thuộc hạ nghe xong ngắn người: “Vậy thì Đại thiếu gia bọn họ bởi vì làm kinh động đến Thiếu soái, mới bị quân đội bắt lại.
Lão gia, bây giờ phải làm sao?”
Triệu Bình An vỗi vã nói: “Nghe nói Thiếu soái Bắc Cảnh thích đánh cờ, hơn nữa kỳ nghệ hơn người.
Ngươi mau đi lấy quyền sách dạy đánh cờ Trân Lung quý giá kia, chuyển đến phủ Lộ lão tướng quân, nói là quà mà tôi tặng Thiếu soái.
Với cả nhân tiện nói với ông ấy, buổi chiều tôi sẽ đến tham dự lễ mừng thọ – của Lộ lão tướng, đồng thời trực tiếp tạ tội với ông ấy.”
Thuộc hạ vội vã nói: “Dạ!” Ra chương này khá mệt, mong cả nhà tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm nhé!
Lúc này, Trần Ninh cùng Điển Chử, Đổng Kha đã đến nơi ở của lão tướng quân Lộ Trị Trung.
Ông ây năm nay tuy rằng đã 70 tuổi, nhưng thân hình vẫn xem là cường tráng, ông ta mặc bộ quần áo vải giày vải màu đen, ở trong phòng sách của mình, tiếp đãi một mình Trần Ninh.
Lộ Trị Trung nhìn Trần Ninh, an ủi nói: “Trần Ninh, cậu đảm nhận Thống soái Bắc Cảnh, quả nhiên là thích hợp nhát.
Máy.
năm nay, Bắc Cảnh có cậu trấn giữ, kẻ địch bên ngoài nghe thấy đã khiếp sợ, đã không còn ai dám ngấp nghé nửa phần ranh giới Hoa Hạ của chúng ta, dấu giày của quân địch, càng không dám bước vào lãnh thổ chúng ta một bước.”
Trần Ninh khiêm tốn nói: “Lộ lão ông quá khen rồi, biên giới an bình, là vì có vô số binh sĩ đi trước mang trọng trách, không phải là công lao của một mình Trần Ninh tôi, tôi không dám kể công.”
Lộ Trị Trung cười nói: “Ha, tiểu tử cậu khiêm tốn rồi, hiếm có.
Cậu lúc trước tài năng lộ rõ, bây giờ mà gom lại, thật là đáng quýt”
Trần Ninh cười nói: “Tôi nghe ra rồi, Lộ lão nói ta lúc trước chỉ có vừa mới, không xuất sắc.”
hôm nay là ngày đại thọ 70 của cha, bên ngoài có rất nhiều khách, cha xem có nên ra ngoài gặp mặt họ không?”
Lộ Trị Trung giận dữ nói: “Thằng khốn, không thấy ta đang nói chuyện với Thiếu soái sao?”
Trần Ninh vội vã nói: “Đừng đừng dừng, hôm nay là ngày mừng thọ của Lộ lão, ông chậm trễ không ra thiết đãi khách thật không thỏa đáng.
Ông mau ra ngoài thiết đãi khách, tôi cũng ra bên ngoài đi lại một chút.
Ông không cần lo cho tôi, chỉ xem tôi là khách bình thường là được.”
Lộ Trị Trung nghe thấy Trần Ninh nói như vậy, liền gật đầu nói: “Vậy được, tôi đi ra ngoài tiếp khách trước, Thiều soái cậu tùy ý đi lại, có gì cần thì dặn dò tiểu Xương.”
Trần Ninh cười nói: “Được!”
Lộ Trị Trung ra ngoài tiếp đãi người đến chúc thọ.
Trần Ninh cùng Điển Chử, Đổng Kha cũng khiêm tốn đi vào đại sảnh, ở đây khách vô cùng đông, đều là những người quyền cao chức trọng.
Máy người Trần Ninh, liền ở trong một góc, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh ta vừa uống trà, vừa xem quyền sách dạy đánh cờ kia.
Bỗng nhiên, từ bên tai truyền đến một tiếng cười: “Ha, xem ra hôm nay người đến tham gia mừng thọ của Lộ lão nhiều thật, đến cả chó hoang mèo dại cũng vào được, sao lại có lý như vậy?”
Trần Ninh ngước đầu lên, nhìn thấy một ông già, mang theo một nhóm người, mặt hung hãn nhìn anh ta.
Trần Ninh giật mình: “Ông là ai vậy?”
Ông lão hừ đáp: “Phụng Thiên Triệu Phiệt, Triệu Bình An.”
Trần Ninh nghe xong gật đầu: “Ông chính là lão già cóc đề mà vẫn chưa từ bỏ dục vọng đây sao?”
Triệu Bình An nghe vậy giận tím mặt: “Thằng nhãi ranh mày dám hỗn xược, nếu như không phải hôm nay là ngày mừng thọ của Lộ lão tướng quân, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Trần Ninh cười mỉm: “Ha, đừng mà.
Tôi cũng muốn xem xem.
ông không tha cho tôi sẽ như nào?”
Triệu Bình An giận dữ nói: “Được, nói với mày một câu, ngươi – đừng hòng nghĩ sống mà rời khỏi thành phố Phụng Thiên này.”
Trần Ninh cười cười: “Được, tôi mỏi mắt mong chờ xem.”
Triệu Nình An hừ một tiếng, ông ta bỗng nhiên chú ý đến quyển sách dạy đánh cờ trong tay Trần Ninh, đồng tử bỗng nhiên mở to ra.
Đây không phải là quyên sách cổ dạy đánh cờ mà ông ta tặng cho Thiếu soái Bắc Cảnh sao?
Sao bây giờ lại ở trong tay Trần Ninh!.