Trần Ninh và Tống Sính Đình đưa Lý Vũ Đòng về nhà!
Tống Sính Đình sắp xếp cho Lý Vũ Đồng đi tắm, sau đó lấy một chiếc váy mới mà cô chưa mặc cho Lý Vũ Đồng thay.
Tống Trọng Bân và Mã Tiểu Lệ nấu một tô mì trứng hấp cho Lý Vũ Đồng, để Lý Vũ Đồng vừa vặn tắm xong xuôi, ăn đúng lúc bụng đang đói cồn cào.
Một nhà Trần Ninh ngồi trên sô pha đối diện với Lý Vũ Đòng, nhìn Lý Vũ Đồng ăn mi xong, Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Được rồi, bây giờ nói xem, chuyện cô đụng chạm đến Vương triệt là như thế nào, tại sao bọn họ lại muốn đuổi giết cô?”
Cả nhà Tống Sính Đình cũng lo lắng và tò mò nhìn Lý Vũ Đồng.
Lý Vũ Đồng cảm kích ơn cứu mạng của Trần Ninh, ngay lập tức kể chuyện mà bản thân đã gặp phải.
Cuối cùng, cô lấy ra chiếc USB mà
cô giấu trong người đặt lên bàn, cười khổ nói với Trần Ninh: “Tôi vô tình tìm được bằng chứng cho thấy Vương Song người đứng đầu Vương phiệt tham gia Hội Toàn Tri, bán đứng lợi ích quốc gia, cho nên bọn họ không thể không giết tôi!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân cùng Mã Tiểu Lệ nghe vậy đều phẫn nộ trào dâng, nói Vương triệt thực sự không biết xấu hổ.
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Vương phiệt thực lực hùng hậu, không dễ chọc, người bình thường cũng không dám quản chuyện này của cô.
”
“Tôi từng là quân nhân, lúc tham gia quân ngũ từng cứu lãnh đạo cho nên ở trong quân đội cũng có chút quan hệ!”
“Nếu cô tin tưởng tôi, hãy đưa ổ USB này cho tôi, tôi sẽ giải quyết việc này giúp cô.
”
Lưu Tiến Trung đang trực ca đêm trong văn phòng nhà tù.
Đột nhiên,bên ngoài vang lên tiếng gầm mơ hồ của ô tô cùng nhiều tiếng ồn khác nhau.
Anh ta muốn ra ngoài xem xét tình
hình?
Có một binh sĩ gác nhà tù vội vàng mở cửa tiến vào, lo lắng nói: “Ngục trưởng Lưu, không ổn rồi.
Bên ngoài cỏ rất nhiều rất nhiều đoàn xe đến, tập hợp tới hàng nghìn người.
”
“Tất cả đều là người của Vương phiệt, hình như là chủ nhân của Vương phiệt, Vương Song đích thân tới đây.
”
Cái gì?
Lưu Tiến Trung kinh sợ liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Sân trước nhà tù!
Hàng chục lính canh trông coi ngục giam đã được trang bị đầy đủ vũ khí được tập hợp khẩn cấp, ai nấy đều như lâm đại địch.
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên!
Cánh cổng sắt ở sân trước cùa ngục giam bất ngờ bị máy xúc lật tung.
Chỉ thấy hơn chục chiếc máy xúc lớn cùng lúc di chuyển, không chỉ lật đổ
cổng trước của ngục giam mà còn bất ngờ lật đổ tất cả các bức tường vây trong sân ngục giam.
Ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Tiến Trung và những người khác!
Cả chục chiếc máy xúc từ từ rút lui, bụi mù mịt khắp trời cứ thế rơi xuống đất.
Sau đó, một số lượng lớn đàn ông vạm vỡ đeo kiếm katana, kiếm nhà Đường và các loại vũ khí khác xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Lưu Tiến Trung và người của mình đều siết chặt vũ khí trong tay.
Lưu Tiến Trung giận dữ hét lên: “Các người là ai mà dám tấn công nhà tù quân đội, có biết đây là trọng tội không?”
Lúc này Vương Song đã bước ra khỏi đám đông, đằng sau là những người có quyền lực dưới trướng mình, bao gồm cả 4 đại thiên vương của nhà họ Vương.
Vương Song giễu cợt nói: “Vậy thì anh có biết, xúc phạm con trai tôi, vô
lễ với tôi là tội gì không?’
Lưu Tiến Trung nhìn thấy Vương Song, còn chưa kịp nói chuyện thì từ trong bóng tối đã xuất hiện rất nhiều tia laze đỏ, rơi trên người anh ta và hàng chục người dưới trướng đằng sau.
Tay súng bắn tỉa!
Vương phiệt không chỉ phái hàng ngàn đệ tử tấn công nhà tù Trung Hải, mà thậm chí còn mang theo hàng chục tay súng bắn tỉa!
Vương Song nhìn Lưu Tiến Trung và
những người khác, nói với vẻ chế nhạo: “Các người hiện đang là mục tiêu của hàng chục tay súng bắn tỉa do tôi sắp xếp.
Nếu không hạ vũ khí ngay lập tức, có tin tôi sẽ biến tất cả anh và người của anh trở thành những khối thi thể lạnh ngắt hay không?”
Lưu Tiến Trung vừa sự vừa giận: “Ông dám giết chúng tôi?”
Vương Song giễu cợt: “Anh có thể thử, có tin sau khi giết anh cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra không, thậm chí đến cả thiếu tướng Vương Đạo Phương cũng mời tôi ăn cơm
uống rượu?
Quả thật!
Vương phiệt là người đứng đầu tám đại thế gia môn phiệt lớn, có nhân mạch trải rộng khắp nam bắc, có quan hệ với mọi tầng lớp hắc bạch, kinh doanh, chính trị, quân sự.
Ngay cả khi một thiếu tướng như Vương Đạo Phương, hàng ngày cũng phải cho Vương Song mấy phần mặt mũi.
Lấy sức mạnh của Vương phiệt, giết Lưu Tiến Trung và những người khác cũng dễ như trở bàn tay.
Thậm chí toàn bộ chuyện này cũng sẽ không bị truyền ra, không gây ra bất kỳ mạt sóng nào.
Lưu Tiến Trung giận dữ nhìn đám người Vương Song, đằng sau ông ta còn cỏ hàng nghìn thuộc hạ và hàng chục tay súng bắn tỉa.
Lưu Tiến Trung biết rằng kháng cự cũng vô ích mà sẽ chỉ hủy đi cuộc sống những thủ hạ dưới trướng mà thôi.
V’| vậy, anh ta dẫn đầu vứt bỏ binh khí, đồng thời phân phó người của
mình ở bên cạnh: “Tất cả bỏ hết vũ khí xuống!”
Vương Song giễu cợt nói: “Như vậy mới phải chứ!”
Lưu Tiến Trung lạnh lùng nói: “Vương Song, ông đừng tự đắc quá sớm.
”
“Chờ lát nữa Trần tiên sinh đến, lúc đó mới chính là lúc ông phải hối hận!”
Vương Song ra lệnh cho người của mình thu giữ vũ khí của Lưu Tiến Trung cũng những người khác, ông
ta chế nhạo và nói: “Hối hận, Vương Song này đã hành động kiêu ngạo như vậy cả đời, không có từ hối hận trong từ điển của tôi.
”
Lưu Tiến Trung lạnh lùng nói: “Tôi đảm bảo, Trần tiên sinh tới đây ròi, ông sẽ hận không thể viết lên trên trán một chữ hối hận thật lớn.
”
Vương Song cười nhạo nói: “Thật muốn xem Trần Ninh làm cho tôi hối hận như thế nào!”
Ông ta nói, ánh mắt rơi xuống dưới gốc cây hòa già ngoài sân!
Dưới gốc cây hòe có hai gò đất nhỏ, trên đó có ghi: Phần mộ của quân khuyển Đại Hắc, Nhị Hắc.
Vương Song nhìn con trai: “Hai gò đất này, bọn họ bắt con cùng Đinh Hạo đào để chôn chó đúng không?”
Vương Phi Long cay đắng nói rồi chỉ vào nhóm người Lưu Tiến Trung: “Những kẻ này còn bắt con và Đinh Hạo phải quỳ trước mộ chó cả đêm!”
Ánh mắt Vương Song nghe xong lập tức trở nên lanh lẽo: “Nưc cười!”
“Người đâu, đánh gãy chân của Lưu Tiến Trung và đám người này, cho bọn chúng quỳ trước mộ chó.
”
Giọng của Vương Song vừa hạ xuống!
Trong đại quân của Vương phiệt, một đám người lập tức xông tới chỗ của nhóm người Lưu Tiến Trung như hổ rình mồi, chẳng mấy chốc đã đánh gãy chân của Lưu Tiến Trung tất cả những người khác, buộc Lưu Tiến Trung và người của mình phải quỳ trước mộ chó.
Nhóm người Lưu Tiến Trung bị đánh gãy chân, quỳ xuống trước mộ hai quân khuyển, mặc dù mỗi người đều toát mồ hôi, trên mặt cũng vặn vẹo vì đau đớn, nhưng tất cả bọn họ đều nghiến răng không nói một lời.
Vương Song nhìn Lưu Tiến Trung cùng những người khác đã bị gãy chân, toàn bộ đều quỳ xuống.
Ông ta chế nhạo nói: “Các người thích quỳ trước huyệt chó như vậy, vậy cho các người quỳ đủ.
”
Người đâu, gửi tin nhắn cho Trần
Ninh, để anh ta mang Lý Vũ Đồng và ổ USB đến gặp tôi.
”
“Trong vòng nửa giờ nếu anh ta không đến, không chỉ Lưu Tiến Trung và những người ở đây không thể sống sót, mà cả gia đình anh ta cũng không thể sống sót.
”.