Khi Đồng Kha mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện mình bị trói gô ở trên ghé.
Cô kinh hãi nhìn quanh!
Bây giờ thấy mình đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang và đổ nát, xung quanh là hàng chục người đàn ông mặc vest và đi giày, nhiều người trong số họ là người nước ngoài!
Đây là đâu?
Ai bắt cô đến đây?
Để làm gì?
Khi những câu hỏi này xuất hiện trong đầu Đồng Kha, một thanh niên người Hoa Hạ và một người đẹp ngoại quốc tóc vàng đưa một vài thuộc hạ đến trước mặt cô.
Người đàn ông đương nhiên là Triệu Anh Minh, và người phụ nữ là Kiều An Na.
Đồng Kha nhìn về phía Triệu Anh Minh và Kiều An Na, kinh hãi nói: “Các người là ai, sao lại bắt tôi tới đây?”
“Tốt nhất các người mau thả tôi đi, nếu không, anh rễ sẽ không tha cho các người.”
Triệu Anh Minh chế nhạo: “Ha ha, chuyện chúng tôi mời Đồng tiểu thư đến đây, chính xác là vì anh rễ của cô!”
Cái gì?
Đồng Kha ngạc nhiên nhìn Triệu Anh Minh, Kiều An Na và những người khác, những người này có phải là kẻ thù của anh rễ?
Kiều An Na cười nhạt nhìn Đồng Kha đang bị trói trên ghế, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng tôi đã gọi điện thoại cho anh rễ của cô rồi.
Nếu không muốn cô chết, thì anh ta sẽ ngoan ngoãn đến nơi này gặp chúng tôi.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay ra vuốt nhẹ gò má vô cùng mịn màng của Đồng Kha, cười lạnh nói: “Bây giờ là lúc để kiểm tra sự quan trọng của cô lòng anh rẻ cô, cô tốt nhất nên chờ mong trong vòng nửa tiếng anh rễ cô sẽ xuất hiệnI “Nếu không, vậy chính là bi thảm của cô.”
Đồng Kha nghe xong cắn chặt môi: “Anh rẻ nhất định sẽ đến cứu tôi, chẳng mấy chốc các người sẽ vì hành vi của các người mà trả giá.”
Đúng lúc này, một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ với bộ râu quai nón đôi mắt sắc bén bước vào kính cẩn nói với Kiều An Na bằng tiếng Anh: “Công chúa điện hạ, ba tay súng bắn tỉa đã được sắp xếp xong!”
“Chỉ cần Trần Ninh xuất hiện, ba tay súng bắn tỉa sẽ nhắm vào từ các góc độ khác nhau, lúc nào cũng có thể giết chét anh ta.”
Kiều An Na cười và nói: “Wilde, làm tốt lắm.”
Lúc này Đồng Kha nhìn Kiều An Na và những người khác với vẻ mặt kinh ngạc!
Cô thất thanh: “Công chúa? Nghe giọng London của cô, chẳng lẽ cô là vương thất công chúa của Ưng quốc?”
“Các người chuẩn bị đối phó với anh rễ của tôi, còn bố trí tay bắn tỉa bắn chết anh rễ của tôi!”
Kiều An Na nghe xong liền liếc nhìn Đồng Kha, trong đáy mắt lóe lên một tia sát ý.
Đồng Kha biết quá nhiều, nếu như giết chết Trần Ninh, Đồng Kha này cũng không giữ lại được.
Cô ta cười nhạt nói: “Đồng tiểu thư, biết nhiều không tốt cho côi”
Đồng Kha thấy Kiều An Na không phủ nhận, trong lòng cô khiếp sợ vô cùng.
Xem ral Quả nhiên là công chúa của Ưng quốc đã đem người tới đây để đối phó với anh rể!
Lần đầu tiên Đồng Kha cảm tháy lo lắng cho Trần Ninh, Trần Ninh là một Thiếu soái Bắc Cảnh, nhưng chiến thần cũng chưa chắc có thể ngăn được địch nhân bắn tỉa!
Đột nhiên, cô có một loại hy vọng mãnh liệt, hy vọng là Trần Ninh đừng tới cứu cô!
Bởi vì cô sợ Trần Ninh vừa xuất hiện sẽ bị tay bắn tỉa mai phục ở đây giết chết.
Tại thời điểm này!
Điện thoại di động của Triệu Anh Minh vang lên, anh ta lấy điện thoại ra xem số điện thoại, sau đó lập tức nhìn Kiều An Na nói nhỏ: “Là Trần Ninh gọi!”
Kiều An Na cười nhạt: “Nghe!”
Triệu Anh Minh trả lời điện thoại, giọng nói lãnh đạm của Trần Ninh từ bên trong truyền đến: “Tôi sắp đến rồi.
Tốt hơn hết anh nên đảm bảo là Đồng Kha không bị bất cứ thương tổn gì, nều khôngcác người sẽ hồi hận vì đã đi đến thế giới này.”
Vẻ mặt Triệu Anh Minh tức giận: “Giọng thật ngông cuồng!”
Kiều An Na đưa tay ra, Triệu Anh Minh đưa điện thoại cho cô ta.
Cô ta nghe điện thoại, khoé miệng mang theo cười nhạt: “Trần Ninh, tôi cam đoan anh đến đúng giờ, thì cô em vợ của anh có thể sống sót.”
“Nhưng nếu anh không xuất hiện đúng giờ, hoặc giở trò gian trá, thì hãy chờ thu dọn xác của cô ta đi!”
Đồng Kha bị trói vào ghế, biết chính là anh rể Trần Ninh của cô gọi tới.
Cô lúc này đang rất lo lắng, đột nhiên há miệng lớn tiếng hô: “Anh rể, đừng tới cứu em, đừng quan tâm em sống chết, bọn họ ở đây đặc biệt muốn đối phó với anh, họ đã bố trí ba người tại chỗ… “
Trước khi nói ra ba từ tay bắn tỉa, Triệu Anh Minh tức giận mắng một tiếng, sau đó đưa tay bịt miệng Đồng Kha!
Đồng Kha liều mạng vùng vẫy, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư… không thể nhắc nhở Trần Ninh là có tay bắn tỉa ở hiện trường.
Kiều An Na cũng vừa sợ vừa tức giận, suýt chút nữa đã để cho Đồng Kha phá hỏng việc tốt của mình, cô ta lơn tiếng nói về phía Triệu Anh Minh: “Dùng băng dính bịt miệng cô ta lại!”
Cô ta nói xong, lại nói với Trần Ninh qua điện thoại: “Còn có mười phút nữa, nêu không xuắt hiện, chuẩn bị bới đồng rác tìm em vợ anh thân thẻ trần truồng bị lăng nhục! “
Nói xong!
Cô ta cúp máy.
Chẳng máy chốc, miệng của Đồng Kha bị buộc bằng băng dính.
Sau khi Triệu Anh Minh bịt miệng Đồng Kha lại, có chút lo lắng nhìn Kiều An Na nói: “Không biết Trần Ninh có sợ chết mà không dám tới hay không?”
Kiều An Na nheo mát: “Tôi có linh cảm, anh ta sắp đến.”
Đồng Kha bị trói vào ghế, lúc này ngay cả miệng cũng bị dán băng keo, cô tức giận đến nước mắt đảo quanh mắt, trong lòng thầm nói: “Trần Ninh đừng tới, đừng tới…”
Sau một vài phút!
Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, rõ ràng là có người đang lái xe.
Kiều An Na và Triệu Anh Minh, Wilde và những người khác ôm Đồng Kha bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Sau đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe cờ đỏ đang đi đến bên ngoài.
Trần Ninh vừa mở cửa bước ra khỏi ghế lái.
Nhìn thấy Trần Ninh, Đồng Kha không cằm được nước mắt nữa, lập tức rơi xuống, vừa cảm động vừa lo lắng.
Đã nói anh đừng đến vậy mà anh vẫn tới.
Kiều An Na và Triệu Anh Minh nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vui mừng.
Cô ta nhìn Trần Ninh đang đơn độc đến, vui vẻ nói: “Ha ha, Trần Ninh nhược điểm của anh quả thật là coi trọng người thân và bạn bè, coi trọng tình cảm, vậy mà cam lòng vì cô em vợ tới đây chịu chét.”
Triệu Anh Minh rút một con dao găm sắc bén, ném vào chân Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Nhặt con dao này lên tự sát, anh chết, em vợ anh có thể sống.”
Nghe vậy, Đồng Kha liều mạng giãy dụa, vừa lắc đầu vừa khóc phát ra tiếng ô ô, tỏ rõ Trần Ninh không được làm chuyện này.
Trần Ninh nhìn thấy Đồng Kha mặc quần áo chỉnh tè, không bị thương, biết cô không có gì đáng ngại trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Anh bình tĩnh nhìn Kiều An Na, Triệu Anh Minh và những người khác, nhẹ nói: “Bảo tôi tự sát, nếu tôi từ chối thì sao?”
Từ chối?
Mặt Kiều An Na lộ ra cười nhạt, cô ta nói với thru hạ đắc lực Wilde bên cạnh: “Wilde, không phải lúc nãy anh luôn muốn nếm thử tư vị của mỹ nữ Hoa Hạ này sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Wilde không khỏi rơi vào trên người Đồng Kha bị dây thừng trói buộc, vóc người càng hiện ra lồi lõm, trong mắt hắn lộ ra dục vọng điên cuồng như dã thú, hắn liễm liếm môi, tham lam nói: “Công chúa điện hạ, có thể không?”
Kiều An Na không trả lời trực tiếp câu hỏi của Wilde, mà là nhìn Trần Ninh, cười lạnh nói: “Nếu không tự mình nhặt dao găm trên mặt đất lên để tự sát, như vậy thì anh sẽ trơ mắt nhìn thủ hạ của tôi chà đạp cô em vợ của anh rồi!”
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống: “Cô dám!”
Thấy Trần Ninh không có ý đi vào khuôn khổ, Kiều An Na giơ lên mặt lạnh lùng quát: “Wilde, người phụ nữ này bây giờ là của anh.”
Wilde vừa nghe xong, lập tức chạy nhanh tới chỗ Đồng Kha cười gằn, muốn xé rách quần áo của Đồng Kha ngay tại chỗ.
Kiều An Na và Triệu Anh Minh, cũng như một nhóm người xung quanh, tất cả đều cười lạnh phòng bị nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Trần Ninh tức giận nói: “Muốn chết!”
Nói xong, anh nhắc chân đá bây dao găm trên đắt.
Con dao găm hoá thành một vệt sáng, lao thẳng về phía Wilde.
Trước khi Wilde lao đến chỗ Đồng Kha, sau đầu hắn có gió, con dao găm đâm vào sau đầu anh ta một cái.
Anh ta còn không kịp kêu thảm thiết, đã ngã mình xuống đất chết ngay tại chỗ.
Kiều An Na và Triệu Anh Minh, cũng như rất đông những người xung quanh họ, đều vô cùng sửng sót.
Trần Ninh nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Kiều An Na và Triệu Anh Minh, lạnh lùng nói: “Không ai có thể làm tổn thương đến người thân của tôi, các người cũng không thể!”
Anh rễ!
Đồng Kha nước mắt lưng tròng nhìn Trần Ninh, nơi đáy lòng mềm mại nhất bị đụng tới, không khỏi hô một tiếng anh rễ từ đáy lòng.