Uông Canh vóc dáng cao gầy cùng Quan Sách thân mặc quân trang thiếu tướng, mang theo một nhóm bộ hạ, còn có một đội binh sĩ nhanh chóng đi đến.
Uông Canh mang theo bộ hạ của của anh ta đi nhanh tới trước mặt Triệu lão gia, cười nói: “Triệu lão gia, tôi từ miệng Quan thiếu tướng biết được hôm nay là sinh nhật ông, mang theo mọi người đến đòi một ly rượu chúc mừng, hoan nghênh chứ?”
Triệu lão gia mang theo một nhóm gia quyến, cười tươi nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, Uông lãnh đạo đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này!”
Lúc này Quan Sách cũng mang theo một đội binh sĩ đi tới.
Quan Sách là trợ thủ đắc lực của tổng chỉ huy của quân khu Tây Cảnh Triệu Nhược Long, cũng là tâm phúc của Triệu Nhược Long.
Lúc này anh ta cười nói với Triệu lão gia: “Ông cụ, tôi theo lệnh của tổng chỉ huy, trước tiên mang theo một lô thuốc là và rượu được cung cấp đặc biệt về.”
“Tổng chỉ huy nói, hôm nay anh ấy có công vụ trong người, sẽ trở về chậm một chút, nhưng trong nhà nhất định phải chiêu đãi Thiếu soái, ngàn lần không thể lạnh nhạt Thiếu soái.”
Triệu lão gia nghe vậy, lập tức nói: “Ha ha, Thiếu soái có thể tới tham gia thọ yến của tôi, đây là vinh dự của Triệu gia chúng tôi, chúng tôi sao dám lạnh nhạt với Thiếu soái!”
“Chẳng qua là hiện tại Thiếu soái còn chưa tới, đã có người giả mạo Thiếu soái.”
“Quan thiếu tướng, cậu nói giả mạo thủ trưởng phải bị tội gì?”
Hai người Quan Sách cùng Uông Hàm nghe vậy thắt kinh, lại có người dám cả gan giả mạo Thiếu soái, lá gan cũng quá lớn rồi?
Quan Sách là quân nhân, anh ta hận nhất chính là lừa đảo giả mạo quân nhân, bại hoại danh tiếng quân nhân.
Hiện tại lại có người giả mạo Chiến Thần của Hoa Hạ, vậy sao được?
Anh ta lập tức trầm giọng nói: “Tên lừa đảo ở nơi nào?”
Triệu lão gia nhìn về phía Trần Ninh vẫn ngồi trên ghé, cười lạnh nói: “Chính là ở đây, tên lừa đảo này còn rất phách lồi!”
Triệu Nhược Lân cũng cười hì hì xúi giục: “Quan thiếu tướng, anh mau bắt thằng nhãi này lại rồi bắn chết đi!”
Đám người Quan Sách cùng Uông Canh nhất tề nhìn về phương hướng Triệu lão gia chỉ, sau đó liền nhìn thấy Trần Ninh vẻ mặt thong dong, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười như có như không.
Uông Canh nhìn thấy Trần Ninh, trái tim dường như bị đạn bắn trúng, bỗng nhiên có hơi có quắp, sau đó trợn tròn mắt, miệng há ra, vẻ mặt khiếp sợ.
Quan Sách nhìn thấy Trần Ninh thì càng hoảng sợ.
Quan Sách vội vã mang theo đội binh sĩ phía sau bước nhanh về phía Trần Ninh.
Đám người Triệu lão gia cho là Quan thiếu tướng đem Trần Ninh thành tên lừa đảo muốn bắt lại, mỗi người đều cười lạnh.
Thế nhưng một màn kế tiếp lại làm bọn họ chấn kinh đến con mắt cũng suýt nữa rớt ra ngoài.
Chỉ thấy Quan Sách mang theo một đội binh sĩ bước đến trước mặt Trần Ninh, sau đó Quan Sách hô lớn: “Nghiêm, cúi chào!”
Bai Quan Sách cùng hơn mười người lính võ trang đầy đủ, động tác chỉnh tề chào một kiều quân đội với Trần Ninh.
Quan Sách lớn tiếng nói: “Gặp qua Thiều soái!”
Trần Ninh lên tiếng chào Quan Sách cùng Uông Canh, sau đó mỉm cười nói: “May mà hai vị tới kịp thời làm chứng cho tôi, nếu không tôi phải bị coi là lừa đảo mà bắt lại.”
Hai người Quan Sách cùng Uông Canh nghe vậy thì có chút xáu hỗ.
Triệu lão gia cùng đám người Triệu Nhược Lân, Triệu Nhược Báo thì sắc mặt toàn bộ đều đỏ lên, vẻ mặt vừa xấu hỗ vừa giận dữ.
Bọn họ lại xem Trần Ninh là kẻ lừa đảo, hơn nữa trước đó còn kêu đánh kêu giết với Trần Ninh, còn muốn thu mua công ty của Trần Ninh với giá thấp!
Trời ơi Hồi tưởng lại các loại hành động tìm chết của Triệu gia những ngày gần đây, mọi người Triệu gia hận không thẻ tìm cái khe mà trốn vào.
Bọn họ còn cho là Trần Ninh là một kẻ không biết sống chết, là tên dám trộm đồ cúng trên bàn thờ Diêm Vương!
Bây giờ bọn họ mới phát hiện, thì ra Trần Ninh mới là Diêm Vương, bọn họ mới là đám một mực tìm đường chết!
Triệu lão gia sắc mặt đỏ lên, vừa hối hận, xấu hỗ lại tức giận, lại kính sợ nhìn Trần Ninh.
Trong nhất thời không biết nên làm sao để bồi tội nhận sai với Thiếu soái?
Đúng lúc này!
Ngoài cửa bỗng nhiên lại có người tới, nghe được đứa bé giữ cửa cao giọng hô: “Gia chủ Vương tộc đệ nhất Cơ Thường, gia chủ Vương tộc đệ nhị Khương Bình đến.”
Nguyên nhân hai người Cơ Thường cùng Khương Bình được “mời” tới nơi này, bên ngoài thì là mời bọn họ tới tham gia thọ yến, nhưng trên thực tế hai bên đều biết, mục.
đích thực sự Triệu gia mời bọn họ đến là muốn Cơ: Thường cùng Khương Bình nhìn thấy kết quả của Trần Ninh, đạt được hiệu quả giết gà dọa khi.
Khiến cho mọi người Triệu gia lúng túng chính là, hiện tại Trần Ninh là Thiếu soái, bọn họ căn bản không có cách nào động vào mảy may, ngược lại còn phải bồi tội xin lỗi Trần Ninh.
Càng lúng túng hơn chính là, họ còn mời Cơ Thường cùng Khương Bình tới xem trò cười.
Uông Canh có quen biết Cơ Thường cùng Khương Bình, quan hệ hai bên cũng không tệ lắm.
Uông Canh nhìn thấy Cơ Thường cùng Khương Bình thì lập tức tò mò hỏi: “Cơ tiên sinh, Khương tiên sinh, hai người cũng là đến chúc thọ Triệu lão gia?”
Cơ Thường cùng Khương Bình lập tức lắc đầu: “Không phải, hai nhà chúng tôi cùng với Trần tiên sinh đắc tội Triệu gia, chúng tôi giống Trần tiên sinh, bị Triệu gia yêu cầu tới đây bồi tội xin lỗi.”
Uông Canh cùng Quan Sách lần nữa há hốc miệng!
Lúc này bọn họ mới ý thức được, chuyện của Triệu gia cùng Trần Ninh không chỉ đơn giản như vậy.
Triệu lão gia rốt cuộc không nhịn được mang theo đám người Triệu Nhược Lân cùng Triệu Nhược Báo vội vã tới bồi tội xin lỗi với Trần Ninh.
Cái mặt già của ông ta đỏ lên, nói: “Thiếu soái, lần này Triệu gia chúng tôi sai rồi.”
“Chúng tôi có mắt như mù, mong ngài không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, xem trên mặt mũi của Nhược Long, tha thứ cho chúng tôi một lần!”
Đám người Triệu Nhược Lân cùng Triệu Nhược Báo cũng lần lượt sợ hãi nói: “Đúng vậy, Thiều soái, chúng tôi sai rồi, mong hãy tha thứ cho chúng tôi một lần!”
Mọi người Triệu gia lần này thực sự hoảng loạn, cũng sợ hãi.
Quân hàm của Trần Ninh còn cao hơn so với Triệu Nhược Long, có thể nói là võ tướng đệ nhất Hoa Hạ.
Ngay cả Triệu Nhược Long thấy Trần Ninh cũng phải cung cung kính kính.
Nếu để Triệu Nhược Long biết bọn họ đối đãi với Trần Ninh như vậy, đoán chừng ngay cả Triệu Nhược Long cũng sẽ nỗi Trần Ninh cùng Triệu Nhược Long đều là Thống soái trần thủ một phương, quan hệ lẫn nhau xem như tạm được, tự nhiên cũng không thật sự có ý tứ muốn tính toán so đo với Triệu gia.
Anh mỉm cười nói với Triệu Học Thành: “Triệu lão gia, tôi cùng tổng chỉ huy Triệu đều là quân nhân, cũng là bạn bè, chuyện nhỏ giữa chúng ta cứ để nó qua đi!”
Đám người Triệu lão gia nghe vậy thì như được đại xá, kích động nói: *Vâng vâng vâng, cứ theo như ý của Thiếu soái đi!”
Hai người Cơ Thường cùng Khương Bình cười như không cười mà nhìn một màn này, hai người nghĩ thầm: “Ông cái lão già này, lại còn muốn để Cơ gia, Khương gia còn có Thiếu soái nhận sai cầu tha thứ với các người, hiện tại thấy thế nào rồi?”.