Võ Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời Trần Ninh nói không nhịn được cười nhạo.
Cô ta quay đầu nhìn Trần Bá đây ý vị nói: “Chú Trần, tên này dùng thuộc hạ của anh ta dọa nạt cháu nè.
”
Trần Bá khẽ cau mày, đám người bên cạnh Trần Ninh này ông ta quả thực không nhận ra.
Thì ra ông ta thuộc Hải quân Đông Hải, không thân quen gì với các lãnh đạo lực lượng quân khu Giang Nam này, thêm nữa ông ta là người của Hải quân nên không quen biết thủ trưởng lục quân tỉnh Giang Nam bọn họ cũng là bình thường.
Ông ta nhìn Trần Ninh nheo mắt lạnh lùng nói: “Ha ha, dùng thuộc hạ của cậu dọa nạt tôi?”
“Trần Bá tôi cũng muốn bị dọa đấy.
”
“Nào nào để bạn bè cùng thủ hạ của cậu đều nói ra thân phận xem, tôi xem xem rốt cuộc thì lợi hại đến mức nào?”
Trần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói với nhóm người Vương Đạo Phương: “Các vị, người này mới từ bên Tổng bộ hạm đội Đông Hải đến, không biết các vị, mọi người hãy giới thiệu mình đi.
”
Mọi người lập tức đồng thanh: “Rõ!”
Chu Nhược Thụ nói đầu tiên: “Tôi là Chu Nhược Thụ thị tôn Trung Hải.
”
Trần Bá nghe thấy thân phận của Chu Nhược Thụ lập tức khế cau mày.
Ông ta là cấp sư đoàn đại tá, Chu Nhược Thụ là cấp sở, hai người bọn họ địa vị ngang hàng nhau.
Nhưng ở địa bàn Trung Hải của Chu Nhược Thụ, Trần Bá dẫn người đến dùng súng chỉ thẳng vào mặt Chu Nhược Thụ đã phạm phải tội cám ky rồi.
Trong lúc Trần Bá cảm thấy sự việc có chút nan giải thì Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Tôi là Vương Đạo Phương tổng chỉ huy quân khu thành phó Trung Hải, cấp hàm Thiếu tướng.
”
Bùm!
Trần Bá nghe thấy thân phận của Vương Đạo Phương thì như sét đánh bên tai, cả người như ngu ra.
Sắc mặt Võ Nguyệt Nguyệt cũng biến đổi, chắn động nhìn Trần Ninh cùng Vương Đạo Phương.
Tây Môn Vũ cùng Tây Môn Hằng bị thương còn cả các đồ đệ của Tây Môn Hằng mặt ai cũng lộ ra sự chấn động, kinh ngạc, thậm chí bắt đầu thấy sợ hãi.
Sắc mặt của tất cả bộ đội đặc chủng Giao Long cũng có chút biến đổi.
Súng vốn đang chĩa vào mặt Trần Ninh cũng dần dần hạ xuống, bắt đầu không dám chĩa súng vào mặt nhóm người Trần Ninh nữa.
Trần Bá còn chưa kịp định thần lại sau cú sốc vừa rồi thì những người khác lại tiếp tục giới thiệu thân phận.
*Tôi là Lý Tử Long, tổng chỉ huy quân khu thành phố Thiên Hải.
”
*Tôi là Lương Văn Kiếm, chỉ huy binh đoàn đặc chủng Lợi Kiếm thành phố Đông Giang.
”
*Tôi là Tang Lượng, tổng chỉ huy đại đội Võ Cảnh thành phố Thiên Hải.
”
Mọi người lần lượt giới thiệu thân phận, mỗi một thân phận được nói ra sắc mặt của Trần Bá lại càng thêm khó coi.
Rất nhanh hai tay Trần Bá đã lạnh ngắt, toàn thân mồ hôi cả người dường như vừa mới từ trong nước bước ra.
Võ Nguyệt Nguyệt cùng Tây Môn Vũ và đám người Tây Môn Hằng mặt trắng bạch, trong lòng mỗi người đều thầm nghĩ: “Chúa ơi, đây đều là thần tiên phương nào vậy!”
Nhóm chiến sĩ bộ đội đặc chủng Giao Long cũng đã hướng hết mũi súng vào khoảng không, không cần đợi lệnh của Trần Bá thì bọn họ đã không dám chĩa thẳng mũi súng vào nhóm người Trần Ninh rồi.
Người cuối cùng giới thiệu thân phận là Điển Chử.
Điển Chử liếc nhìn đám người Trần Bá, lạnh giọng nói: “Tôi là đội trưởng đội cảnh vệ của tổng chỉ huy quân khu Bắc Cảnh, Điển Chử.
”
Tổng chỉ huy quân khu Bắc Cảnh!
Đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh!
Người Trần Bá vốn dĩ đã lung lay sắp đổ, nghe xong thân phận của Điển Chử thì lập tức hoảng sợ kinh hoàng nhìn Trần Ninh.
Lẽ nào Trần Ninh chính là vị Thiếu soái Bắc Cảnh trong truyền thuyết, chiến thần Hoa Hạ?
Suy nghĩ này khiến cho huyết áp Trần Bá tăng lên cực độ suýt chút nữa thì thổ huyết.
Lúc này ông ta còn nghĩ đến cả cái chết luôn rồi, nều như sớm biết người mà Võ gia đắc tội là Thiếu soái Bắc Cảnh thì đánh chết ông ta cũng không dám thay Võ gia ra mặt.
Ông ta sợ hãi nhìn Trần Ninh, nhớ đến trước đó Trần Ninh nói ông ta không xứng để biết thân phận của Trần Ninh.
Toàn thân ông ta toát mồ hôi lạnh như bị nhốt ở trong động băng, cả người co ro, giọng run rẫy nói: “Cậu cậu cậu, cậu chính là Thiếu soái Bắc Cảnh…”
Cái gì?
Tràn Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh?
Võ Nguyệt Nguyệt kinh hãi trợn to mắt nhìn Trần Ninh.
Tây Môn Vũ và nhóm người Tây Môn Hằng cũng sững người.
Nhóm chiến sĩ đặc chủng Giao Long ai ai cũng chịu đả kích lớn.
Thiếu soái Bắc Cảnh là quân thần đó, trong mắt bọn họ chính là thần tượng mà bọn họ luôn luôn sung bái.
Nhóm chiến sĩ đặc chủng Giao Long đã tưởng tượng ra muôn vàn cảnh tượng có thể gặp được chiến thần nhưng bọn họ không thể ngờ lần đầu tiên gặp chiến thần lại trong hoàn cảnh này, hơn nữa vừa rồi bọn họ còn chĩa súng vào chiến thần! Lúc này ai ai cũng thấy vô cùng tội lỗi.
Trần Ninh phân phó Điển Chử: “Đem Trần Bá cùng thuộc hạ của ông ta giao hết cho bộ có liên quan xử lý.
”
Điển Chử: “Rõ!”
Vương Đạo Phương nhìn Võ Nguyệt Nguyệt và đám người Tây Môn Vũ hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, hai nhóm người bọn họ giải quyết thế nào?”
Ánh mắt của Trần Ninh chuyển sang nhìn đám người Võ Nguyệt Nguyệt.
Bị Trần Ninh nhìn đám người Võ Nguyệt Nguyệt đứng không yên lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ lần lượt cầu xin: “Thiếu soái, chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin ngài cho chúng tôi một cơ hội, tha cho chúng tôi đi.
”
Trần Ninh nhìn Võ Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi đã cho cô một cơ hội nhưng tự cô không biết quý trọng, bây giờ cầu xin đã muộn rồi.
”
Võ Nguyệt Nguyệt nghe vậy tiếc xanh ruột.
Trần Ninh lại nhìn Tây Môn Vũ: “Lúc ở phòng ăn tôi đã dạy dỗ anh rồi, không ngờ anh vẫn không thay đổi ngược lại còn trở nên tồi tệ hơn, bây giờ nhận sai cũng đã muộn rồi.
”
Sắc mặt Tây Môn Vũ cùng đám người Tây Môn Hằng xám Xịt.
Trần Ninh quay đầu phân phó Điển Chử: “Đem đám người này, một người cũng không được bỏ sót, đưa tất cả đến nhà tù quân sự Bắc Cảnh tiến hành lao động cải tạo thời hạn ba năm.
”
Điển Chử lớn tiếng đáp: “Rõ thưa Thiếu soái!”
Võ Nguyệt Nguyệt cùng đám người Tây Môn Vũ tuyệt vọng.
Ai cũng biết khí hậu Bắc Cảnh khắc nghiệt, núi non trùng điệp, mưa giông bão tuyết, đám người tiểu thư công tử từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng như bọn họ giờ bị đày đi Bắc Cảnh, thời gian còn tận ba năm như vậy có khác nào sống không bằng chết.
.