Buỏi chiều!
Trần Ninh quay trở về nhà ở tiểu khu Giang Tân, lúc này mẹ vợ Mã Hiểu Lệ đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Tống Trọng Bân và Đồng Kha, Tống Thanh Thanh đều đã ngồi bên bàn ăn, chuẩn bị ăn bữa tối.
Trần Ninh không thấy Tống Sinh Đình, khẽ nhíu mày hỏi: “Sính Đình đâu ạ?”
Tống Trọng Bân cười khổ nói: “Nó ở công ty cùng một nhóm quản lý cấp cao tăng ca, hình như công ty gặp phiền phức lớn, nó muốn cùng mọi người bàn bạc biện pháp đối phó, tránh để sau khi tình hình chuyển biến xấu lại không biết làm gì.”
Hóa ra, Tống Sính Đình tuy rằng quyết định sẽ không thỏa hiệp với vua hải tặc, sẽ không giao nộp thứ gọi là 10 tỷ tiền mãi lộ.
Nhưng cô cũng biết từ chối sự sách nhiễu của vua hải tặc chắc chắn sẽ chọc giận Long Hải Bình, vì vậy cô muốn cùng quản lý cắp cao của công ty bàn bạc một bộ phương án ứng phó xử lý tiếp theo.
Trần Ninh dở khóc dở cười: “Con đã nói chút chuyện nhỏ này con sẽ làm được, không ngờ cô ấy vẫn không yên tâm!”
“Bỏ đi, mọi người ăn cơm tối trước đi, con đến công ty một chuyến.”
Nói xong, Trần Ninh cầm chìa khóa xe liền ra khỏi cửa.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, trong thành phó cũng bắt đầu lên đèn.
Lúc Trần Ninh đến tập đoàn Ninh Đại đã gần bảy giờ tối.
Trong phòng họp, một nhóm quản lý cấp cao nam nữ của tập đoàn Ninh Đại ngồi kín hai bên bàn họp dài, Tống Sính Đình ngồi ở ghế của tổng giám đốc, chủ trì cuộc họp lần này.
Cuộc họp lần này chủ yếu thảo luận về việc tập đoàn Ninh Đại đã từ chối sự sách nhiễu của vua hải tặc, nếu vua hải tặc Long Hải Bình điên cuồng trả thù tập đoàn Ninh Đại, thậm chí mưu sát quản lý cấp cao của tập đoàn, vậy nên làm thế nào?
Lúc này, không ít người đề nghị bỏ tiền mua tiêu tai lúc trước liền nhao nhao bắt đầu kêu trời.
“Lúc trước tôi đã kiến nghị đưa tiền cho bọn chúng, bỏ tiền mua bình an.”
“Đúng vậy, chúng ta từ chối đưa tiền, đám hải tặc Long Hải Bình ắt phải thẹn quá hóa giận, đến lúc đó sẽ điên cuồng trả thù chúng ta, nói không chừng mạng nhỏ của chúng ta cũng khó giữ.”
“Tống tổng, tôi sớm đã nói báo cảnh sát cũng vô dụng, phía cảnh sát bắt trộm và côn đồ còn được, đối phó với hải tặc quy mô lớn, bọn họ làm gì có năng lực này chứ!”
“Đúng vậy, Tống tổng, người không bằng lòng bỏ tiền mua bình an là cô, bây giờ người khiên mọi người rơi vào nguy hiểm khủng hoảng cũng là cô, cô nói nên làm thế nào đi.”
Tống Sính Đình nhíu mày, cô cũng có chút khó xử.
Đưa tiền cho hải tặc, điều này không phù hợp với tam quan của cô, hơn nữa còn là mười tỷ tệ, tiền của tập đoàn Ninh Đại cũng là do mọi người khổ sở vất vả kiếm ra, sao có thể để hải tặc uy hiếp lấy đi chứ?
Không đưa tiền, hải tặc trả thù quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, nếu ai bị hải tặc giết chết, vậy thì cô không giết người, nhưng người lại vì cô mà chết, cô cũng sẽ áy náy cả đời.
Cô an ủi mọi người nói: “Mọi người yên tâm chớ lo, tôi gọi mọi người tới họp, chính là muốn bàn bạc vấn đề này, xem thử thuê vệ sĩ bảo vệ an toàn cho mọi người thế nào…”
Nhưng, rất nhiều người không nghe.
Có người tiếp tục kêu nói: “Vệ sĩ có tác dụng sao?”
“Người ta là hải tặc của Ác Ma Điện, Long Hải Bình được gọi là Hải Thần, dưới trướng có Thất Hải Vương, ai ai cũng đều là hải tặc vô cùng lợi hại, những vệ sĩ đó của chúng ta là đối thủ của người ta sao?”
Lúc này!
Trần Ninh đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Nếu các vị sợ hãi, bây giờ có thể từ chức rời khỏi Ninh Đại, như vậy các vị sẽ không còn là người của Ninh Đại nữa, tự nhiên cũng không cần sợ bị trả thù.”
Sau khi hết kinh ngạc, mọi người đều nhao nhao lắc đầu nói không thể nào.
Trước đây không ít nước nhỏ của châu Á ở trên bản tin tuyên bố sắp tìm được Long Hải Bình, bắt trọn ổ đám hải tặc Long Hải Bình này.
Nhưng cuối cùng đều là quay về tay không.
Trần Ninh sao có thể khiến cả đám hải tặc Long Hải Bình bị tiêu diệt sạch chứ?
Tống Sính Đình cũng nửa tin nửa ngờ, khẽ hỏi Trần Ninh: “Chồng, điều anh nói là thật sao?”
Trần Ninh cười híp mắt nói: “Chồng em lừa ai cũng không đến mức lừa em chứ!”
Trần Ninh nói xong, nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu nhìn về phía những quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại có mặt tại đó, bình thản nói: “Nếu mọi người không tin lời tôi nói, vậy bây giờ mọi người hãy mở Chương trình thời sự, tận mắt xem đi!”
Xem thời sự?
Mọi người lại kinh ngạc!
Lâm Vi – trợ lý của Tống Sính Đình, phản ứng lại nhanh nhất, cầm điều khiển tivi, mở chiếc tivi treo trên tường.
Lúc này vừa qua bảy giờ, đài truyền hình nào cũng đang phát sóng bản tin thời sự.
Chỉ thấy người dẫn Chương trình trên tivi nói tròn vành rõ chữ: “Hôm nay, một nhóm hải tặc tên là Ác Ma Điện vẫn luôn gây hại vùng biển xung quanh châu Á đã bị tàu chiến Hải quân Giang Nam đất nước chúng ta tấn công, đánh mạnh một đòn phủ đầu, tiêu diệt hết đám hải tặc này…”
Trên màn hình tivi lập tức xuất hiện một loạt hình ảnh, là hình ảnh các chiến sĩ của tàu chiến Hải quân Giang Nam đổ bộ lên thuyền hải tặc, bắt giữ hải tặc và giải cứu con tin.
Tống Sính Đình cùng nhóm quản lý cấp cao nhìn thấy cảnh trên tivi, tắt cả đều ngây người.
Tiếp đó, hình ảnh chuyển, cảnh tượng trên màn hình tivi lại là khu villa nghỉ dưỡng Long Vương ở thành phố Trung Hải mà mọi người rất quen thuộc.
Lượng lớn chiến sĩ đặc chủng sẵn sàng chiến đấu có mặt ở hiện trường duy trì trật tự, Long Hải Bình – thủ lĩnh của Ác Ma Điện, được xưng là vua hải tặc, bị hai chiến sĩ lực lưỡng bắt giải ra ngoài!
Vua hải tặc Long Hải Bình lại cũng bị phía quân đội bắt giữ.
Lúc này, Tống Sính Đình và nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại hoàn toàn ngây người.
Lập tức, mọi người không nhịn nổi ào ào kích động võ tay hoan hô!
“Wow, là thật, vua hải tặc Long Hải Bình thật sự bị bắt rồi.”
“Lại giống hệt như lời Trần Ninh nói, đám hải tặc Long Hải Bình quả nhiên đã bị bắt trọn trước trưa mai.”
*Trời ơi, Hải quân Hoa Hạ uy vũ, quân đội Hoa Hạ đầy khí phách.”
Cùng lúc cảm thấy tự hào về chiến sĩ Hoa Hạ, đám người Tống Sính Đình rất nhanh lại chuyển ánh mắt lên người Trần Ninh.
Bọn họ nhớ tới lúc trước Trần Ninh đã thề nghiêm túc, vô cùng tự tin nói hải tặc nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Trần Ninh làm thế nào làm được?
Tống Sính Đình cũng đầy nghi ngờ trên khuôn mặt, đôi.
mắt phượng dò xét Trần Ninh, truy hỏi: “Trần Ninh, rốt cuộc anh làm thế nào làm được?”
Đám người Lâm Vi cũng nhịn không nổi nói: “Đúng vậy, chuyện thật sự bị anh nói trúng rồi, anh làm thế nào mà được?”
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình, khẽ cười nói: “Vợ, anh cũng không giấu em nữa, thật ra anh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, là anh điều động quân đội, tiêu diệt hải tặc…”
Trần Ninh còn chưa nói dứt lời, Tống Sính Đình cũng không vui trợn mắt nhìn anh, nói: “Bớt nói nhăng nói cuội đi, anh là Thiếu soái, vậy em há chẳng phải là Thiếu soái phu nhân sao?”
“Mau nói thành thực đi, rốt cuộc anh làm thế nào mà được?”
Đám người Lâm Vi cũng nhao nhao nói: “Đúng vậy, Trần tiên sinh, anh đừng làm chúng tôi tò mò nữa, anh mau nói anh làm thế nào làm được đi?”
Trần Ninh dở khóc dở cười, sao anh nói thật mà không ai tin vậy!.