Cả nhà Tống Thanh Tùng, còn có Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều đang sót ruột chờ đợi.
Cuối cùng, tiếng mở cửa cũng vang lên, cửa phòng khách mở ra.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Trần Ninh đưa Tống Sính Đình say khướt về!
Tống Trọng Bân mừng rỡ nói: “Trần Ninh!”
Mã Hiểu Lệ cũng không nhịn được mà nói: “Tiểu Đình bị làm sao thế này?”
Trần Ninh nói: “Tiểu Đình muốn nhờ Thẩm Lãng cứu con, bị ép uống rất nhiều rượu.”
“Nhưng mọi người đừng lo, cô áy chỉ uống say thôi, không có chuyện gì cả.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy mới hơi yên tâm.
Tống Thanh Tùng thì không nhịn được hỏi: “Phải rồi Trần Ninh, cậu đưa Tiểu Đình rời khỏi buổi tiệc, Thẩm thiếu gia sẽ không tức giận chứ?”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Bây giờ thì anh ta không để ý tới chuyện tức giận nữa đâu.”
Cái gì?
Mấy người Tống Thanh Tùng nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu Trần Ninh nói vậy là có ý gì.
Trần Ninh vừa bế Tống Sính Đình về phòng vừa từ tốn nói: “Anh ta cố tình ép Tiểu Đình uống rượu, muốn làm Tiểu Đình uống quá chén rồi vô lễ với Tiểu Đình.”
“Sau khi con đến, anh ta còn không hề nể mặt mà nói năng thô tục trước mặt mọi người.”
“Con giáo huấn một chút, để anh ta nêm chút vị đắng.”
Cái gì?
Mấy người Tống Thanh Tùng lại lần nữa kinh ngạc tới ngây người.
Tống Thanh Tùng hoàn hồn, cuống quýt nói: “Ông cụ của tôi ơi, rốt cuộc làm sao mà cậu lại giáo huấn Thẩm thiếu gia thế hả, cho người ăn ném thử vị đắng gì chứ?”
Mấy người Tống Thanh Tùng đều biết Thẩm Lãng là một trong Tứ thiếu Kinh thành, Thẩm gia có địa vị hiển hách ở Kinh thành, có thể nói Thẩm gia chỉ cần dậm chân một cái là cả Hoa Hạ đều phải rung chuyền hai cái.
Bọn họ thật sự rất sợ Trần Ninh sẽ đắc tội với Thẩm thiếu gia, cuối cùng khiến Thẩm gia nổi giận, như vậy thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nủi.
Trần Ninh mỉm cười: “Cũng không làm gì anh ta cả, chỉ thiến anh ta thôi.”
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì suýt nữa ngã chồng vỏ!
Mọi người Tống gia cũng đồng loạt thốt lên: “Trời ạ, cậu lại phế Thẩm thiếu gia sao?”
Thẩm gia tới trả thù nhanh như vậy sao?
Ánh mắt Trần Ninh trở nên lạnh lùng: “Đi, ra ngoài xem Sao.”
Trần Ninh đưa Tần Phượng Hoàng ra khỏi nhà, Đổng Kha và Tống Trọng Bân, cả Mã Hiểu Lệ cũng bé theo cháu gái ra ngoài theo, xem rốt cuộc là chuyện gì.
Trước nhà Trần Ninh, có hai nhóm người đang đối đầu với nhau.
Một nhóm có gần cả trăm người, kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc quần áo cầu kỳ, vẻ mặt không tức giận nhưng rất uy nghiêm, chính là Ngũ gia Thẩm gia, Thẳm Sùng Sơn.
Nhóm còn lại chỉ có chính người, chính là Điển Chử và Bát Hỗ Vệ.
Trên mặt đất, còn có máy bảo vệm bọn họ đều bị người ta đánh gãy tay chân, ngã trên mặt đất rên rỉ trông rất thê thảm.
Trần Ninh nhìn thấy máy người bảo vệ bị thương thì sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng nói: “Ai hại người?”
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thấy Trần Ninh đã đến thì đồng thanh nói: “Thiếu gial”
Ánh mắt Thẩm Sùng Sơn cũng nhìn về phía Trần Ninh, ánh mắt xẹt qua một tia sát ý, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu chính là Trần Ninh?”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Không sai, ông là?”
Thẩm Sùng Sơn vênh mặt lệ: “Tôi là Ngũ gia Thẩm gia, Thẩm Sùng Sơn!”
Trần Ninh: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Thẩm Sùng Sơn lạnh lùng nói: “Thằng ranh cậu đừng có giả ngu với tôi, cậu dám phề con trai tôi.”
“Cậu có biết, phế con trai tôi là tội chết không?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi cong lên: “Tội chết?”
Thẩm Sùng Sơn lớn tiếng nói: “Đúng, không chỉ có cậu phải chết, người thân và bạn bè của cậu đều phải chết.
Còn có những người tham gia buổi tiệc tối hôm nay, chứng kiến cậu làm con trai tôi bị thương mà không đứng ra ngăn cản, cũng phải chết.
“Tôi muốn tàn sát cả Trung Hải này, báo thù cho con trai tôi.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy thì sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Trần Ninh vẫn thản nhiên như cũ, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy ông có biết, nửa đêm các người tới đây gây sự, quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi, cũng là tội chết không?”
Thẩm Sùng Son nghe vậy thì biểu cảm trở nên quái dị.
Đột nhiên ông ta cười gần: “Có máy kẻ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tri Thù!
Dút lời!
Một người đàn ông cao một mét chín, tay chân dài hơn người bình thường rất nhiều, chậm rãi bước ra.
Người này, chính là thuộc hạ thân tín của Thẩm Sùng Son, Tri Thù.
Tri Thù có vóc người cao gây, tay chân rất dài, trông vừa cao lại vừa gầy gò, không có cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra cơ bắp của anh ta rất rắn chắc, trông như được đúc từ kim loại thành từng khối vậy, khi chiến đấu có thể bộc phát lực sát thương khủng khiếp.
Đồng thời, bước chân của anh ta vừa nhẹ lại vừa nhanh, vừa nhìn là biết cả về sức mạnh và tốc độ đều thuộc hàng cao thủ.
Đôi mắt của Tri Thù không chút cảm xúc, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Ninh, khàn khàn hỏi: “Ngũ gia, có gì cần dặn dò?”
Thẩm Sùng Sơn híp mắt, nhàn nhạt nói: “Bẻ gãy hết tay chân của kẻ này cho tôi, nhưng đừng giết cậu ta vội.”
“Tôi phải từ từ dằn vặt cậu ta, tôi muốn giết chết từng người thân và bạn bè của cậu ta trước mặt cậu ta, sau đó khiến cậu ta chết đi trong sự tuyệt vọng, bất lực và hồi hận.”
Tri Thù gật đầu: “Rõ!”
Nói xong, anh ta bước nhanh về phía Trần Ninh.
Hai chân của anh ta rất dài, bước đi rất rộng, càng bước càng nhanh, cuối cùng thì bắt đầu chạy như một con dã thú.
Điển Chử đón đường, ngăn cản đường đi của anh ta: “Muốn động tới thiếu gia, phải bước qua cửa ải là tôi đã.”
Tri Thù không nói hai lời, chân trái giãm mạnh xuống đắt.
Bất chợt, cả người Tri Thù nhẹ nhàng nhảy lên, lăn qua không khí tung một cước nhắm vào đầu của Điền chử.
Một cước này đá ra nhanh như chớp.
Điển Chử cũng hơi giật mình, giơ tay đỡ đòn.
Cú đá trên không của Tri Thù đá trúng cánh tay Điển Chử, khiến cánh tay Điển Chử tê rần.
Thừa cơ, Tri Thù lại nhảy ra ngoài, lướt qua Điển Chử, một lần nữa xông tới phía Trần Ninh.
Hai Hổ Vệ cùng nhau bước lên chặn đường: “Dừng lại!”
Rằm rằm!
Hai Hỗ Vệ đó cũng bị Tri Thù đẩy lùi, Tri Thù lướt qua hai Hỗ Vệ, vọt thẳng tới chỗ Trần Ninh.
Hây!
Tay phải của Tri Thù như móng vuốt của thú dữ, bám vào vai Trần Ninh, muốn xé cả cánh tay Trần Ninh xuống.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên nắm lấy cổ tay của anh ta, đỡ được chiêu này của Tri Thù.
Tri Thù kinh ngạc ra mặt, vội vàng tung đầu gối lên, định tấn công vào bụng dưới của Trần Ninh, ép Trần Ninh phải bỏ tay ra.
Nhưng Trần Ninh cũng đã giơ chân lên đá ra một cước, tốc độ nhanh hơn Tri Thù, ra đòn sau nhưng lại đánh trúng trước.
Rằm!
Cước này của Trần Ninh đá trúng đầu gối của Tri Thù, rắc một tiếng, cứ thế đá gãy chân trái của Tri Thù.
Tri Thù còn chưa kịp gào lên thảm thiệt thì Trân Ninh đã ra một quyền nhắm vào mặt Tri Thù.
Àm!
Xương mặt của Trị Thù gãy nát, cả khuôn mặt lún sâu xuống, tiếng kêu gào không hề vang lên, cứ thế bị một quyền của Trần Ninh đánh gục.
Trần Ninh vứt anh ta đi như thể đang vứt một con chó chết, tiện tay ném thi thể của Tri Thù xuống chân, lạnh lùng nhìn Thẩm Sùng Sơn vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: “Chúc mừng ông, đã thành công chọc tôi tức giận.”.