Triệu Xuân Sinh nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề này thì có chút ngần ngại.
Ông vội giải thích: “Diêu thiếu gia, tôi đã nghỉ việc ở siêu thị rồi, hai ngày nữa tới kỳ trả tiền, bọn họ kết toán tiền công của tôi xong tôi sẽ chuyển đi khỏi nơi này ngay.”
Người đàn ông tên là Diêu thiếu gia hung dữ mắng: “Tôi không quan tâm bao giờ thì tới kỳ, trước đây tôi đã nói rồi, tôi không muốn gặp lại ông nữa, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân ông.
Ông tưởng tôi nói đùa với ông đấy à?”
Thì ra, người đàn ông được gọi là Diêu thiếu gia này tên là Diêu Hoa, cha của anh ta là chủ của khu nhà này.
Mấy hôm trước ở một quán bar, Diêu Hoa muốn động tay động chân với một người đẹp say xỉn trước cửa quán bar, bị Triệu Xuân Sinh bắt gặp.
Triệu Xuân Sinh quả quyết ngăn cản, còn báo cảnh sát tới xử lý.
Nên đắc tội với Diêu Hoa!
Khi đó trước mặt cảnh sát, anh ta uy hiếp Triệu Xuân Sinh, nói anh ta không muốn nhìn thấy Triệu Xuân Sinh ở khu nhà này nữa, nếu không sẽ không để yên cho Triệu Xuân Sinh.
Bây giờ Diêu Hoa gặp Triệu Xuân Sinh, lập tức nỗi trận lôi đình muốn gây chuyện với Triệu Xuân Sinh.
Trần Ninh thấy đến cả người già như ân sư của mình mà anh ta cũng gây chuyện thì nồi giận.
Anh đứng lên, lạnh lùng nói với Diêu Hoa: “Anh là cái thá gì mà dám vô lễ với thầy của tôi, quỳ xuống xin lỗi ông ấy đi.”
“Mày bảo tao xin lỗi lão già này?”
Diêu Hoa nghe Trần Ninh nói vậy, cả mấy tên đồng đảng của anh ta cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.
Diêu Hoa cười gằn nhìn Trần Ninh, uy hiếp: “Thằng ranh, tao khuyên mày đừng quản chuyện không đâu, nếu không, cần thận tao đánh mày mặt mày đầy máu đấy.”
Trần Ninh giận dữ nói: “Điển Chử!”
Điển Chử: “Có!”
Trần Ninh lạnh lùng dặn dò: “Làm anh ta quỳ xuống!”
Điển Chử đáp: “RõI”
Diêu Hoa thấy vậy thì hừ lạnh: “Các anh em, cùng xông lên, đánh mấy người bọn họ một trận, phía cảnh sát tôi sẽ lo liệu, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mấy tên đồng bọn của Diêu Hoa lập tức xông về phía ba người Trần Ninh.
Điển Chử không chút do dự mà ra tay, đánh ra một quyền.
Rằm rằm rằm!
Sau khi đánh máy quyền, Diêu Hoa và máy tên đồng bọn của anh ta đều nằm trên mặt đất.
Diêu Hoa vô cùng kinh hãi!
Điển Chử nhanh chân bước về phía Diêu Hoa.
Trong lòng Diêu Hoa hoảng sợ, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra mạnh mẽ: “Ai dám động vào tao, cha tao là chủ của khu nhà này, chúng mày động vào một cọng tóc gáy của tao, cha tao sẽ làm chúng mày không có kết cục tốt.”
Điển Chử hữ lạnh: “Thành thật quỷ xuống!”
Một cánh tay Điển Chử đặt lên vai của Diêu Hoa, dùng sức ấn xuống.
Cơ thể gầy gò của Diêu Hoa không đứng thẳng nồi, rằm một tiếng quỳ xuống mặt đắt.
“AI”
“Tiểu tử kia còn nói cho chủ khu Diêu mười phút để tới đây chịu phạt, cậu ta nằm mơ đầy à?”
“Ha ha, chủ khu Diêu sẽ nhanh chóng tới đây thôi, nhưng không phải để xin lỗi cậu ta, mà là để đánh gãy chân của bọn họ.”
Nghe tiếng nghị luận không ngừng của mọi người.
Triệu Xuân Sinh lại càng lo lắng.
Diêu Hoa thì thù hận nhìn mấy người Trần Ninh, cười gần nói: “Bảo cha tao quỳ xuống chịu phạt, thằng ranh này đúng là ngông cuồng, chờ cha tao đến rồi, mong rằng mày.
vẫn có thể kiên cường thế này.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Cha anh tới, tôi bảo ông ta quỳ ông ta cũng không dám đứng, tôi bảo ông ta rót rượu ông ta sẽ không dám châm trà đâu.”
Diêu Hoa không nói gì, cười gần nhìn Trần Ninh.
Vẻ mặt đó như thể đang nói rằng: “Khoác lác đi, mày cứ khoác lác đi.”
Không lâu sau, một chiếc Mercedes màu đen và hai chiếc ‘Volkswagen rú ga phóng tới.
Một người đàn ông trung niên mập mạp và bảy, tám người đàn ông khác từ trên xe bước xuống.
Người đàn ông mập mạp này, chính là chủ khu Diêu Chính.
Diêu Hoa nhìn thấy cha mình, lập tức giãy nảy lên như thể đang nghênh đón cứu binh tới, kích động nói: “Cha, cha đến rồi, mấy người này quá ngông cuồng.”
“Bọn họ không chỉ làm bạn của con bị thương, mà còn ép con quỳ xuống.”
“Thằng này còn tuyên cha nói muốn cha quỳ xuống chịu phạt, cha, nhất định cha phải giúp con phế nó, giải tỏa cơn giận này…”
Chát!
Diêu Hoa còn chưa nói xong, đã bị cha của anh ta tát một cái.
Anh ta bị cái tát này làm lúng túng, che mặt không dám tin nói: “Cha, cha…”
Diêu Chính tức muốn nổ cả phổi mà mắng: “Thằng súc sinh gây chuyện này, tao đánh chết mày!”
Diêu Chính giơ tay lên liên tục tát con trai một trận, đánh đến mức khóe miệng con trai đầy máu.
Mọi người xung quanh vội ngăn cản, khuyên ông ta: “Chủ khu Diêu, đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Diêu Hoa cũng bị đánh tới ấm ức, gào lên: “Cha, rốt cuộc tại sao cha lại đánh con chứ?”
Diêu Chính tức giận chỉ vào Trần Ninh, lớn tiếng gào lên với con trai: “Mày dám vô lễ với Trần tiên sinh đây, mày có biết người ta là ai không, ngài ấy chính là quân thần của Hoa Hạ chúng ta, là Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh đấy!”
Cái gì?
Trằn Ninh là Thiếu soái?
Diêu Hoa và đám đồng bọn kinh ngạc tới ngây người.
Những người đi đường xung quanh cũng kinh ngạc tới ngây người.
Ngay cả ân sư Triệu Xuân Sinh cũng kinh ngạc ra mặt.
Ông không ngờ Trần Ninh lại chính là vị tướng quân nồi tiếng dạo gần đây, là Thiếu soái Bắc Cảnh!
Diêu Chính nhìn đám bạn bè của con trai mình, gào lên: “Còn không quỳ xuống xin lỗi Thiếu soái đi?”
Rằm!
Rầm rằm…
Diêu Hoa và đám bạn bè của mình sắc mặt tái nhợt, run rẩy đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ khóc lóc nói: “Thiếu soái, chúng tôi sai rồi, cầu xin ngài tha cho chúng tôi một lần!”
Diêu Chính cũng rằm một cái quỳ xuống, run lẫy bẩy mà nói: “Thiếu soái, con trai của tôi vô phương cứu chữa, mời ngài trừng phạt.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Xin lỗi thầy của tôi đi!”
“Thây Triệu, xin lỗi!”
Đám người Diêu Hoa ào ào xin lỗi Triệu Xuân Sinh.
Lúc này, Triệu Xuân Sinh còn đang chắn động, cả nửa ngày sau mới hoàn hồn, quay đầu nói với Trần Ninh: “Hay là bỏ đi?”
Thầy đã nói bỏ đi, Trần Ninh cũng không cần phải tính toán với máy kẻ tầm thường này nữa.
Anh lạnh lùng nói với cha con Diêu Chính: “Cút hết đi!”
Đám người Diêu Chính như: thể nhận được lệnh đại xá, ào ào lạy tạ, sau đó thất thần chạy đi.
Trần Ninh nói với Triệu Xuân Sinh: “Thầy, chúng ta cũng rời khỏi nơi này thôi, tới bệnh viện xem bệnh tình của cô thế nào trước.”
Triệu Xuân Sinh không ngờ binh lính trước đây ông huấn luyện lại trở thành Thiều soái.
Ông vừa kích động lại vừa kiêu ngạo, còn cảm thấy biết ơn, gật đầu nói: “Được!”
Trần Ninh đang định đi!
Đột nhiên, hơn mười chiếc xe địa hình dùng trong quân đội chạy tới.
Sau đó, mười mấy binh lính ăn mặc sặc sỡ bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông mặc quân trang mang hàm đại tá.
Đại tá này dẫn theo một nhóm binh sĩ đi về phía bọn họ.
Trần Ninh cau mày, nhìn Điển Chử: “Dạy dỗ một chủ khu nho nhỏ, mà cậu cũng thông báo cho bộ đội của quân khu tới giúp đỡ sao?”
Điển Chử lắc đầu: “Không phải tôi!”
Trần Ninh lại nhìn về phía đội binh lính trước mặt, nhìn thấy ký hiệu của Đông Bắc Hồ, đây là ký hiệu đặc biệt của Đông Bắc Hỏ.
Trần Ninh còn phát hiện ra, đại tá dẫn đầu và nhóm binh lính này khí thế hùng hổ, vẻ mặt bắt thiện.
Xem ra, là đến để gây sự!.