Trần Ninh một cước đá bay Vạn Bằng Tuần, lại dùng một quyền đánh bại Tô Kính Dũng.
Anh khoanh tay đứng nhìn đám người Thẩm Sùng Binh, lạnh lùng nói: “Đông Bắc Hổ là đặc chiến lữ của Kinh thành mà chỉ có chút thực lực này? Còn không chịu ở quân doanh khắc khổ huấn luyện, lại có thời gian chạy đến Trung Hải gây sự?”
Câu nói này trực tiếp làm binh lính của đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ nóng mặt.
Thảm Sùng Binh cũng thẹn quá hóa giân.
Ông ta trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, tôi thừa nhận cậu có chút thực lực, nhưng không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục Đông Bắc Hồ chúng tôi.”
“Tôi là tổng giáo quan của Đông Bắc Hổ – Thảm Sùng Binh, tôi tự mình đến đánh với cậu.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Các người lên một lượt đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Thẩm Sùng Binh thấy Trần Ninh không hề để ông ta vào mắt thì hoàn toàn nổi giận, quát: “Hôm nay tôi sẽ để cậu biết cái giá phải trả cho sự ngông cuồng là thế nào!”
Nói xong, ông ta vung tay đánh vào Trần Ninh.
Tốc độ nhanh vô cùng.
Thậm chí bóng dáng ông ta còn nhanh đến mức như hiện ra ảo ảnh.
Binh lính của Đông Bắc Hồ ở hiện trường nhìn thân thủ của tổng giáo quan nhà mình liền sốc lại trạng thái chán nản vừa rồi, tất cả đều trở nên kích động reo vang: “Tổng giáo quan đỉnh quá.”
“Tổng giáo quan khí phách uy vũ.”
“Tổng giáo quan nhanh thu thập tên ngông cuồng này đi!”
Hừ!
Thẩm Sùng Binh tới gần Trần Ninh, một quyền đánh vào ngực anh.
Thẩm Sùng Binh giận dữ hét lớn: “Có giỏi thì đừng tránh.”
Trần Ninh gật đầu: “Được!”
Trần Ninh nói xong, chân liền nhanh như chóp đá về phía Thẩm Sùng Binh.
Một cược này, tốc độ cực nhanh, lực cũng vô cùng mạnh.
Sắc mặt Thảm Sùng Binh đại biến, cuống cuồng đưa hai tay lên đỡ.
Am!
Hai tay Thẩm Sùng Binh đỡ cước này của Trần Ninh liền trực tiếp bị đá đến tê liệt, cả người bị đá bay ra xa bảy tám thước mới miễn cưỡng đứng vững.
“Tốt!”
Triệu Xuân Sinh phần kích tán thưởng, cầm bình rượu lên nhấp một ngụm Nhìn thấy Trần Ninh lợi hại như thế, Triệu Xuân Sinh có một loại cảm giác thật vĩ đại.
Trong mắt Thẩm Sùng Binh đều là vẻ kinh hãi, thực lực của Trần Ninh hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta.
Nếu cứ đánh tiếp như vậy, tổng giáo quan Đông Bắc Hỗ như ông ta không những thua, mà còn là thua sạch.
Nếu truyền ra ngoài thật sự không còn mặt mũi.
Ông ta đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của Trần Ninh muốn bọn họ củng lên một lượt.
Tất cả cũng xông vào, nếu truyền ra cũng không vẻ vang gì, nhưng so ra vẫn hơn là một mình ông ta thua dưới tay.
Trần Ninh.
Thế là ông ta nâng cánh tay có chút run của mình lên, ra lệnh cho đám người xung quanh: “Tất cả xông lên, thỏa mãn yêu cầu của cậu ta, tôi muốn xem một mình cậu ta đánh một đám người chúng ta thế nào.”
Quy tắc đầu tiên của binh lính là tuân theo mệnh lệnh.
Mấy chục binh linh của đặc lữ đoàn Đông Bắc Hỗ ở đây nghe được lệnh của Thẩm Sùng Binh liền cử động.
Ba mươi binh lính Đông Bắc Hỗ như một đám mãnh hỗ lao vào Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh: “Để tôi tự mình kiểm tra xem năng lực thực chiến của các người thế nào!”
Nói xong, Trần Ninh liền tiếp đón một đám binh linh Đông Bắc Hồ, trận chiến ác liệt bắt đầu.
Àm!
Trần Ninh một quyền đánh ngã tên xung phong ở trước mặt.
Sau đó liền tiến vào trong đám người, từ trong đánh ra, động tác cực nhanh.
Những binh lính Đông Bắc Hỗ này ngày thường thực lực rất lợi hại, nhưng ở trước mặt Trần Ninh lại như biến thành một đám cừu non.
Trần Ninh giơ tay nhắc chân liền khiến đối thủ thảm hại ngã dưới chân anh.
Những binh lính Đông Bắc Hỗ này thế mà lại không phải là đối thủ của anh.
Điển Chử đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến nhịn không được để lộ ra biểu tình sùng bái, đây là Thiếu soái của Bắc Cảnh, là chiến thần đích thực của Hoa Hạ!
Triệu Xuân Sinh cầm bình rượu, theo dõi trận chiến.
Trần Ninh mỗi chiêu đánh bại một đi thủ, ông liền hô một tiếng cổ vũ, đồng thời nhấp một ngụm rượu.
Trận này xem đến phấn kích, giống như uống rượu ngon.
Trong chớp mắt, Trần Ninh đã đánh bại hơn hai mươi đối thủ.
Triệu Xuân Sinh cũng đã uống được một nữa bình rượu, bắt đầu có chút say.
Àm!
Hai binh lính cuối cùng của Đông Bắc Hỗ bị Trần Ninh đá bay.
Thẩm Sùng Binh còn lại cắn răng lao về phía Trần Ninh.
Ông ta một quyên hung hăng đánh về phía Trân Ninh.
Trần Ninh nâng tay, một quyền đánh tới.
Âm!
Hai cú đắm chậm nhau, phát ra một âm thanh nặng nề vang dội.
Răng rắc răng rắc…
Thẩm Sùng Binh không dám tin nhìn Điển Chử!
Ông ta không phải khiếp sợ vì Điển Chử có thể rút súng ra mà là khiếp sợ tốc độ của Điển Chử.
Ông ta là tổng giáo quan của bộ đội đặc chủng, cho dù không bị thương, tốc độ rút súng của ông ta tuyệt đối cũng không thể so sánh với Điển Chử.
Trong lòng Thẩm Sùng Binh càng thêm kích động, thân thủ Trần Ninh đã khủng cha như vậy, Điển Chử bên cạnh anh rõ ràng cũng không phải người bình thường.
Trời ạ!
Tên Trần Ninh này từ đây tới mà ngay cả thủ hạ bên cạnh cũng giỏi như vậy?
Tràn Ninh lạnh lùng nhìn Thẩm Sùng Binh: “Còn không chịu cút đi?”
Thẩm Sùng Binh đặt súng về vị trí cũ, oán hận nhìn Trần Ninh nói: “Tiểu tử, cậu được lắm! Nhưng cậu cũng đừng đắc ý quá, chuyện này chưa xong đâu, cậu cứ đợi đó!”
Nói xong, Thẩm Sùng Binh liền mang theo thủ hạ của mình chật vật không chịu nồi rời đi.
Điển Chử thu hồi súng, nhìn bóng dáng chật vật của đám người Thẩm Sùng Binh.
Anh không nhịn được hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, cứ vậy thả bọn họ đi sao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Bọn họ là người của đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ, là người dưới trướng Điền Vệ Long tướng quân, không cần ra tay quá tàn nhẫn, chừa cho Điền Vệ Long chút mặt mũi.”
Trần Ninh nói xong lại nhìn Triệu Xuân Sinh: “Hơn nữa chúng ta còn phải đến bệnh viên xem bệnh tình của cô thế nào!”.