Kiều Lương hơi há miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Trước đó khi nghe nói Lục Bưu bị Trần Ninh đánh chết, mặc dù anh ta có kinh ngạc, nhưng không quá chắn động.
Dù sao thì anh ta cũng không tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Hai người Cuồng Sư và Hùng Vương và thuộc hạ cũ của ông nội anh ta, sau khi xuất ngũ được sắp xếp tới bảo vệ anh ta.
Bình thường Kiều Lương xảy ra không ít xung đột với người khác, nhưng có Cuồng Sư và Hùng Vương ra tay, có thể giải quyết ván đề ngay lập tức.
Anh ta không ngờ, hai vệ sĩ thân cận của mình lại cùng chết dưới tay Trần Ninh.
Trần Ninh đánh ngã Cuồng Sư và Hùng Vương xong, lạnh lùng bước từng bước tới chỗ Kiều Lương, lạnh giọng nói: “Tôi vốn muốn nễể mặt Kiều lão một chút, cho anh một con đường sống.
Đáng tiếc, cho anh cơ hội anh lại không quý trọng!”
Kiều Lương đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Trần Ninh, trong lòng nồi lên một nỗi hoảng sợ.
Cuối cùng anh ta không bình tĩnh nổi nữa, lạnh lùng nói: “Mày muốn làm gì?”
“Người đâu, xông lên hết cho tao, giết nó!”
Anh ta vừa dút lời, một đám thuộc hạ đứng phía sau cùng nhau đánh về phía Trần Ninh.
Râm râm râm…
Những người này còn chưa tới gần đã bị Trần Ninh đá bay hết sạch.
Kiều Lương nhìn Trần Ninh đã đi tới trước mặt mình, ngoài mặt thì mạnh mẽ nhưng trong lòng đã sợ hãi, quát lên: “Tao cảnh cáo mày, tao là người Kiều gia ở Kinh thành đây.
“Tao là cháu trai của Kiều lão, mày động tới tao, tao đảm bảo cả nhà mày sẽ phải hồi hận.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thật sao? Quỳ xuống!”
Một bàn tay Trần Ninh đặt lên bả vai Kiều Lương, hơi dùng Sức.
Kiều Lương cảm thấy dường như cánh tay Trần Ninh đặt trên vai anh ta nặng như một ngọn núi vậy, khiến anh ta không thể đứng thẳng được, rằm một tiếng cứ thế quỳ mạnh xuống đất.
Đầu gối bị đập vỡ, cơn đau khiến anh ta há hốc miệng, nước mắt cũng dâng lên.
Nhưng dù sao anh ta cũng xuất thân từ danh gia, mặc dủ chỉ là một tên công tử bột không có bản lĩnh gì nhưng lại học được không ít tính cách ngạo mạn ông nội của anh ta, Kiều lão.
Anh ta nhắm mắt, nghiến răng nói: “Trần Ninh, mày có gan giết tao, anh trai tao Kiều Dương sẽ báo thù cho tao, cả nhà mày sẽ phải chết rất thảm, tao bảo đảm đấy.”
Kiều Lương bị Trần Ninh trừng phạt thê thảm, trong hơn tức giận và thù hận, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là ông nội sẽ báo thù cho anh ta, mà nghĩ đến anh trai của anh ta, Kiều Dương.
Nguyên nhân rất đơn giản!
Tất nhiên là Trần Ninh đã nghe nói tới người cháu trai ưu tú này của Kiều lão, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: “Đừng nói là anh trai Kiều Dương của anh, cho dù Kiều lão tới đây thì cũng không thể miễn tội cho anh đâu!”
Đám người Kiều Lương nghe vậy thì khiếp sợ, ở Hoa Hạ lại có người can đảm coi thường Kiều gia như vậy sao.
Trần Ninh thản nhiên nhìn Kiều Lương: “Anh có di ngôn gì không?”
Kiều Lương nghe vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cả người run rẫy, Mấy người Hà Kim Vinh cũng chắn kinh, Trần Ninh thật sự: dám giết Kiều Lương sao?
Đúng lúc đó!
Ngoài cửa đột nhiên có giọng nói lớn tiếng truyền tới: “Ai dám động tới Thất thiếu?”
Trần Ninh hơi cau mày, anh và Điển Chử cùng mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.
Sau đó nhìn thấy máy người bước vào, người dẫn đầu vừa mới lên tiếng có dáng người đồ sộ, vẻ mặt uy nghiêm, bước đi trầm ổn, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt nghiêm túc, rõ ràng là người có thực lực cao xuất thân quân nhân.
Mấy tên thuộc hạ đi theo phía sau còn duy trì khoảng cách mỗi bước chân bằng nhau, nếu có dùng thước để đo thì cũng hoàn toàn trùng khớp, có thể thấy bọn họ là cao thủ được huần luyện nghiêm túc.
Kiều Lương đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy người đàn ông cao lớn này thì giống như người sắp chết đuối nhìn thấy một nhánh cỏ cứu mạng.
Anh ta kích động hét lên: “Mục Dã, mau cứu tôi, thằng ranh này muốn giết tôi!”
Thì ra người đàn ông cao lớn này chẳng phải ai khác mà chính là thuộc hạ đắc lực của Kiều Dương, Mục Dã.
Mục Dã vồn là cô nhi, được Kiều gia thu dưỡng, từ nhỏ đã bị đưa đi luyện tập đủ loại kỹ thuật đánh giết, sau đó đi theo con trai cả Kiều gia, Kiều Dương, trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của Kiều Dương.
Thực lực của anh ta rất khủng khiếp, được người ta gọi là vũ khí sống.
Mục Dã mặt không cảm xúc đi tới, nhìn cả căn phòng một lượt rồi ánh mắt nhìn tới Kiều Lương đang bị ép quỳ trên mặt đất, hơi nhíu mày.
Đột nhiên, anh ta dùng ánh mắt nghiêm nghị của mình lạnh lùng nhìn Trần Ninh, lạnh giọng nói: “Tôi theo lệnh của Đại công tử, tới đón Thát thiếu về nhà.”
“Anh hạ nhục Thất thiếu của chúng tôi, tự chém đứt hai chân để tạ tội, tôi có thể thay Đại công tử quyết định tha mạng cho anh.”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Bảo tôi tự chém hai chân để tạ tội sao, anh chưa xứng đâu.”
Kiều Lương không nhịn được mà lớn tiếng gào lên: “Mục Dã, nó hại tôi thảm thế này, không thể chỉ chém hai chân rồi bỏ qua được, tôi ra lệnh cho anh lập tức giết chết nó.”
Mục Dã hơi nhíu mày.
Anh ta nhìn Trần Ninh: “Nếu anh có chấp như vậy thì đừng trách tôi.”
Nói rồi, Mục Dã cứ thế xông về phía Trần Ninh.
Tốc độ của Mục Dã nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh.
Chỉ nhìn thấy bóng người anh ta nhoáng lên một cái, sau đó đã xuất hiện trước mặt Trần Ninh rồi.
Mục Dã rất thản nhiên giơ tay lên, một tay cầm dao cắt về phía cổ Trần Ninh, tốc độ rất nhanh.
Nhưng anh ta không ngờ Trần Ninh chỉ hơi ngửa đầu ra phía sau là tránh được đòn lầy mạng của anh ta.
Ò?
Mục Dã hơi ngạc nhiên, dùng bảy phân mười sức mạnh đánh một quyền vào ngực Trần Ninh.
Trần Ninh lùi lại một bước nhỏ, lại lần nữa dễ dàng trán được sự tấn công của Mục Dã.
Nắm đắm xé rách không khí, đem theo tiếng xé gió mạnh mẽ khiến không khí xung quanh bị cuốn theo.
Cú đấm này rất mạnh.
Vừa rồi Trần Ninh có tình tránh đòn là để xem thử thực lực của cao thủ Kiều gia tới đâu, bây giờ anh cũng hiểu được khá rõ ràng, không tránh đòn nữa.
Anh giơ tay, cũng tung ra một quyên.
Đây là lần đầu tiên Trần Ninh ra chiêu khi chiến đấu với Mục Dã.
Àm!
Nắm đắm của hai người đụng vào nhau, xương cánh tay phải của Mục dã giống như pha lê bị sức mạnh lớn đụng phải, rắc một tiếng gãy nát.
Anh ta rên lên một tiếng, lảo đảo lùi lại.
Mục Dã đau đón ra mặt, cúi đầu nhìn thì toàn bộ cánh tay phải đã biến thành một cánh tay mềm oặt, đã bị phé.
Kiều Lương và đám người Hà Kim Vinh đang quan sát cuộc chiến lại lần nữa kinh ngạc tới ngây người.
Người hãi hùng nhất vẫn là Mục Dã, từ trước tới nay anh ta chưa từng thua thảm như vậy.
Anh ta không thể chấp nhận nổi hiện thực này, không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào, người có thể dùng một quyền đánh bại tôi, một quyền đánh tôi thành thế này, tuyệt đối không thể là hạng vô danh được!”
Anh ta vừa tự lắm bẩm, vừa suy đoán thân phận của Trần Ninh.
Theo phong cách chiến đấu của Trần Ninh, anh ta rất nghỉ ngờ Trần Ninh là người trong quân đội.
Tên của từng người có thực lực cao cường trong quân đội xuât hiện, không ngừng xet qua đâu anh ta…
Đột nhiên, anh ta ngắng đầu lên nhìn Trần Ninh, giọng run run: “Tôi biết anh là ai, anh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
Cái gì?
Trằn Ninh là chiến thần sao?
Đám người Kiều Lương và Hà Kim Vinh nghe vậy, giống như bị sét đánh trúng, ngây ngốc đứng đó.
Một sự hoảng sợ vô hình lan ra khắp căn phòng.
Tay chân của tất cả bọn họ đều lạnh buốt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “Xong rồi, Trần Ninh là Thiếu soái!”.