Chiến Long Vô Song


Mắy người Vương Cường hoảng sợ nhìn Kiều Dương!
Năm người đàn ông dáng người cao lớn, vẻ mặt hung dữ xếp thành hàng ngang sau lưng Kiều Dương.

Năm người này chính là năm tên tướng lĩnh đắc lực dưới trướng Kiều Dương, được gọi là Ngũ Nhạc Thiên Vương.

Ngũ Nhạc Thiên Vương lần lượt là…
Đông Nhạc Thiên Vương, Hoàng Phi Hồ.

Tây Nhạc Thiên Vương, Lưu Hán Văn.

Nam Nhạc Thiên Vương, Miêu Viễn Đông.

Bắc Nhạc Thiên Vương, Lương Dần.

Trung Nhạc Thiên Vương, Thang Thành.

Sau lưng Kiều Dương ngoài Ngũ Nhạc Thiên Vương còn có Thập Bát Tôn Giả, cùng với rất nhiêu thuộc hạ tỉnh nhuệ của Kiêu gia.

Mấy người Vương Cường và Triệu Xuân Sinh tháy vậy thì biết Kiều Dương không nói đùa, mà là làm thật.

Vương Cường là người có địa vị cao nhất trong số những người ở đây.

Hiện giờ anh ta đang là một thiếu tá của quân khu Bắc Cảnh!
Anh ta kiềm chế sự khiếp sợ trong lòng, lớn tiếng nói với Kiều Dương: “Kiều thiếu gia, rốt cuộc máy người chúng tôi đắc tội với anh ở chỗ nào, mà khiến anh phải bày trận lớn thế này?”
Triệu Xuân Sinh cũng lên tiếng: “Phải đấy, cậu muốn giết chúng tôi, ít nhất cũng phải cho chúng tôi biết lý do chứ!”
Đông Nhạc Thiên Vương, Hoàng Phi Hồ tự mình kéo một cái ghế tới, còn dùng ống tay áo lau.


Kiều Dương chậm rãi ngồi xuống, kiêu ngạo nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Em trai tôi chết rồi.”
Cái gì?
Mấy người Triệu Xuân Sinh nghe vậy thì đều ngơ ngác, bọn họ thầm nghĩ em trai của anh ta chết thì đâu liên quan gì tới bọn họ?
Kiều Dương lạnh giọng: “Bị Trần Ninh giết chết!”
Cái gì?
Mấy người Triệu Xuân Sinh nghe vậy đều kinh ngạc ra mặt.

Chính Thiếu soái giết chết công tử Kiều gia sao.

Triệu Xuân Sinh cảm thấy cho dù Trần Ninh giết chét em trai của Kiều Dương thì Kiều Dương cũng không nên tìm mắy người bọn họ để xả giận chứ?
Chỉ có thể giải thích rằng, chuyện này liên quan tới ông.

Triệu Xuân Sinh sực nhớ ra, hai ngày trước Trần Ninh nói với ông rằng, anh đã giải quyết xong hung thủ hại chết con gái ông rồi.

Chẳng lẽ, kẻ cầm đầu hại chết con gái của ông chính là em trai của Kiều Dương sao?
Trần Ninh giết chết em trai của Kiều Dương, cho nên Kiều Dương tới đây trả thù?
Nghĩ vậy, Triệu Xuân Sinh nghỉ hoặc ra mặt, nhìn về phía Kiều Dương.

Quả nhiên, lúc này Kiều Dương cũng đang lạnh lùng nhìn ông.

Kiều Dương lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Trần Ninh quy cho em trai tôi ết chết con gái ông, còn không nẻ mặt Kiều gia chúng tôi chút nào mà giết chết em trai tôi.”
“Cho nên ông và Trần Ninh, đều phải trả giá đất.”
Từ Lệ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, thất thanh nói: “Cậu nói cái gì, cậu nói con gái tôi chết rồi?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này, cậu mau giải thích rõ ràng cho tôi!”
Từ Lệ nói rồi, kích động xông tới chỗ Kiều Dương.

Nhưng bà vẫn chưa tới gần Kiều Dương thì một trong Ngũ Nhạc Thiên Vương bên cạnh Kiều Dương, Hoàng Phi Hỗ đã bay lên tung một cước cứ thể đạp Từ Lệ văng ra ngoài, ngã xuống mặt đất, ngắt đi.



Đám Ngũ Nhạc Thiên Vương nhìn thấy Triệu Xuân Sinh đánh về phía Kiều Dương thì định chặn lại.

Nhưng!
Kiều Dương lại thong thả lên tiếng: “Đừng cản ông ta, để ông ta tới đây.

Đám Ngũ Nhạc Thiên Vương nghe vậy thì đứng yên tại chỗ, mặc cho Triệu Xuân Sinh xông về phía Kiều Dương.

“Tên khốn nhà cậu đi chết đi!”
Trước đây Triệu Xuân Sinh là huấn luyện viên trong quân đội, mặc dù ông đã về hưu máy năm nhưng động tác vẫn rất thuần thục.

Ông vừa xông tới vừa ra quyền, một quyền nhắm thẳng vào mặt Kiều Dương.

Kiều Dương ngồi trên ghé, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn có nét cười.

Khi nắm đắm của Triệu Xuân Sinh sắp đánh trúng mặt của anh ta, anh ta mới đột nhiên ra tay, nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Triệu Xuân Sinh.


Anh ta từ lạnh: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Trước đây ông là huấn luyện viên của Trần Ninh, tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào.

Đúng là làm tôi thất vọng.”
Rắc!
Kiều Dương nói xong, thẳng tay bẻ gãy tay của Triệu Xuân Sinh.

AI Triệu Xuân Sinh không nhịn được mà rên lên một tiếng rất thê thảm.

Kiều Dương tiện tay đẩy một cái, đánh một chưởng khác vào ngực Triệu Xuân Sinh.

Rắc, xoạt!
Xương ngực của Triệu Xuân Sinh bị đánh gãy toàn bộ, lồng ngực lún vào, miệng phun ra máu tươi mà bay ngược ra ngoài, ngã xuống đắt.

“Huấn luyện viên Triệu!”
Mấy người Vương Cường vội đỡ Triệu Xuân Sinh dậy.

Sắc mặt Triệu Xuân Sinh tái mét, hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.

Mấy người Vương Cường vừa tức giận vừa hoảng sợ, Kiều Dương vừa tới đây đã đánh trọng thương vợ chồng huân luyện viên Triệu, chuyện này đúng là khinh người quá đáng.

Vương Cường tức giận nhìn Kiều Dương: “Kiều thiếu gia, huấn luyện viên Triệu là thầy của Thiều soái đáy.”
“Anh dám đánh bọn họ thành thế này, lát nữa Thiếu soái tới đây, nhất định anh sẽ hồi hận.”
Kiều Dương cười gần: “Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ hối hận!”
“Trần Ninh đến thì làm sao, anh ta là thống soái Bắc Cảnh, đây là Giang Nam.”
“Anh ta có giao tình với tổng chỉ huy quân khu Giang Nam – Lưu Chấn Bình, nhưng Kiều gia chúng tôi là gia tộc thân thiết với nhà họ Lưu, ông nội tôi từng là thủ trưởng của Lưu Chấn Bình.”
“Lần này tôi tới tính sổ với Trần Ninh, đảm bảo toàn bộ quân khu Giang Nam không có bắt kỳ ai to gan dính vào.”
“Cho nên Trần Ninh có tới, tôi cũng có thể làm anh ta quỳ xuống!”
Vừa dứt lời!
Từ ngoài cửa vọng tới giọng nói lạnh lùng: “Chỉ dựa vào.


anh, mà muốn làm tôi quỳ xuống, thì chưa đủ tư cách đâu.”
Kiều Dương nghe vậy thì nheo mắt lại, cùng đám thuộc hạ của mình nhìn ra cửa.

Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, Cuồng Phong, Nộ Lãng, và Bát Hỗ Vệ không nhanh không chậm bước tới.

Mấy người Vương Cường nhìn thấy Trần Ninh, đều vui mừng ra mặt: “Thiếu soái đến rồi!”
Ánh mắt của Trần Ninh nhìn về phía hai vợ chồng Triệu Xuân Sinh đang bị thương, sắc mặt lập tức sầm xuống, ánh mắt cũng càng trở nên lạnh lùng, nhìn sang Kiều Dương.

Kiều Dương nhìn thấy kẻ thù giết chết em trai mình, mặt mày cũng đầy sát khí.

Hai người bốn mắt đối mặt với nhau, ánh mắt như sắm chớp.

Ngũ Nhạc Thiên Vương, Thập Bát Tôn Giả và đám thuộc hạ sau lưng Kiều Dương cũng đằng đẳng sát khí trừng mắt nhìn Điển Chử và Bát Hồ Vệ.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Trần Ninh chậm rãi lên tiếng: “Ai đánh thầy cô của tôi bị thương, tự chặt đứt một cánh tay đi.”
Đông Nhạc Thiên Vương Hoàng Phi Hổ người làm Từ Lệ bị thương nghe vậy, sắc mặt hơn thay đổi.

Kiều Dương thì lại nhíu mày: “Ha ha, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, đúng là rất ngông cuồng.”
“Nhưng, nếu tôi nói thầy của anh do tôi đánh bị thương thì sao?”
Trần Ninh nhìn Kiều Dương, lạnh lùng nói: “Vậy thì tội thêm một bậc, không chỉ phải chặt đứt một tay mà còn phải quỳ lạy thầy cô của tôi để xin lỗi.”
Lửa giận trong lòng Kiều Dương thật sự bùng phát rồi.

Tên Trằn Ninh này, đúng là quá ngông cuồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận