Chiến Long Vô Song


Kiều gia, Kinh thành.

Kiều lão gia sau khi thăm cháu trai Kiều Dương xong, ông ta không nói một lời trở lại phòng làm việc với vẻ mặt u ám.

Cả Kiều gia đều bị bao phủ trong sự âm u, bắt kỳ ai cũng có thể thấy rằng Kiều lão gia đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Thành phố Trung Hải, tỉnh Giang Nam.

Hôm nay là cuối tuần, Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng với Đồng Kha, Tống Thanh Thanh đến công viên giải trí dành cho trẻ em.

Trần Ninh phát hiện ra rằng hai ngày qua Tống Sính Đình mặt mũi u phiền dường như cô đang gặp phải một số vấn đề.

Anh tò mò hỏi: “Vợ à, có chuyện gì vậy, mấy ngày nay sao trông em lại lo lắng vậy?”
Tống Sính Đình cũng không giấu giếm, cô thành thật trả lời Trần Ninh.



Điều này đã làm tổn hại đến lợi ích của Tập đoàn Ninh Đại, đồng thời cũng phản bội lòng tốt ban đầu của tập đoàn.

Sau khi Tống Sính Đình kể xong tình hình với Trần Ninh, cô cười khổ: “Tập đoàn Ninh Đại đã kiểm tra rồi.

Thủ phạm là một nhóm người Mỹ, và người đứng đầu tên là Lewis.”

Trần Ninh bức xúc: “Bọn chúng dám cả gan lợi dụng việc chúng ta giúp đỡ đồng bào để mua thuốc giá rẻ rồi bán lại với giá cao, thật sự là quá vô lý.”
Trần Ninh ghét nhất loại gian thương trục lợi từ lòng tốt của người khác như bọn chúng!
Anh không thể chịu đựng được nên quyết định tự mình xử lý sự việc.

Tống Sính Đình nói: “Đúng vậy, Lewis bọn họ có thành lập một công ty ở Trung Hải.

Nhưng trên thực té, công việc họ làm chính là giao dịch chợ đen.

Bọn họ là người Mỹ, ngay cả khi chúng ta có kiện họ đi nữa, sẽ rất rắc rối nếu nộp đơn kiện.

Em không biết rằng vụ kiện sẽ phải kéo dài tới khi nào.

Thứ hai, Lewis họ đồng thời là thành viên của tổ chức xã hội đen tại Mỹ, tính khí rất hung hãn.

Vị luật sư mà công ty chúng ta cử đi để nói chuyện với họ, cũng bị đánh thương.”
Trần Ninh nói: “Hãy để chuyện này cho anh, anh nhất định sẽ khiến bọn chúng phải nhận sai và bồi thường thiệt hại cho công ty của chúng ta.”
Tống Sính Đình tròn mắt ra nhìn anh: “Chồng à, những người đó rất giang hồ, anh có làm được không đấy?”
Trần Ninh cười nói: “Được hay không thử rồi sẽ biết!”
Tống Sính Đình không nhịn được nữa, cô nói: “Anh có thể thử, nhưng đừng cố quá, nếu không được thì chúng ta có thể tìm cách khác.

Lewis bọn họ dù gì cũng là thành phần xã hội đen, tốt hơn là nên tránh xa.”
Trần Ninh cười mỉm: “Anh tự sẽ nghĩ ra cách thôi..”
Vào buổi trưa, Trần Ninh đưa mọi người về nhà.

Sau đó, anh liền ra ngoài để kiếm đám người đó nói chuyện…
Đại lộ Ngộ Đồng, sân số 13.

Có vài chiếc xe tải đang được xếp hàng lên, một đám người nước ngoài cao lớn với nhiều hình xăm trên cánh tay đang bốc hàng lên xe, xung quanh có không ít người Hoa Hạ đang phụ một tay.

Đúng lúc đó, một chiếc xe ô tô gắn cờ đỏ đắt tiền chạy tới.

Tất cả những kẻ có mặt tại hiện trường đều dừng tay lại hết, cùng nhìn theo chiếc xe lạ đó.

Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông phương đông cao.

lớn đi ra, đôi mắt anh sáng như sao.

Anh chính là Trần Ninh!
Đám người nước ngoài bỏ hàng hóa xuống và cùng nhau vây quanh Trần Ninh.


Tên cầm đầu với hình xăm đầu lâu trên cánh tay dùng tiếng Trung một cách không rành hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông có hình xăm đầu lâu cười giễu cọt: “Anh muốn gặp ông chủ Lewis của chúng tôi vậy thì mau lại đây để chúng tôi dẫn anh đi gặp anh ấy.”
Cả đám người cười ha hả dẫn Trần Ninh vào.

Chẳng bao lâu anh đã đến một căn phòng giải trí cực kỳ rộng rãi.

Trong phòng có một cái bàn bida và một số người nước ngoài vừa chơi bida vừa uống bia.

Ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị tập thể dục, không ít người đang sử dụng.

Một gã đàn ông vạm vỡ có mái tóc vàng với cơ bắp cuồn cuộn, đang nắm lấy cổ một người Hoa Hạ bằng tay trái, còn tay phải thì đấm liên tục vào mặt cậu ta đến nỗi máu chảy đầy mặt.

Tên hung tợn này chính là Lewis.

Đám người cùng gã đàn ông có hình xăm đầu lâu đưa Trần Ninh đi đến phía sau Lewis, đứng nhìn hắn ta đánh đập người khác.

Người đàn ông có hình xăm đầu lâu nói với giọng kính sợ: “Ông chủ, tập đoàn Ninh Đại lại phái người đến kiếm ông.”
Àm!
Lewis ném người trên tay hắn xuống đắt, lạnh lùng ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Vứt tên khốn kiếp này ra đường, sau này tìm người khác giúp chúng ta thu thập thuốc.

Đừng tìm cái loại tay chân bẩn thỉu như nó.”
“Vâng, ông chủ!”
Ngay sau đó, kẻ bị đánh đến nửa sống nửa chết, mặt bê bết máu đó được hai người nước ngoài lôi ra ngoài.

Lewis lau vết máu trên tay, quay đầu nhìn Trần Ninh, lạnh lùng cười: “Ha ha, tập đoàn Ninh Đại đã phái người đến đây năm lần, những giám đốc điều hành và luật sư đó đều bị tôi đánh cho một trận tả tơi! Tên luật sư cuối cùng tới gửi thư kiện còn bị tôi đánh gãy cả tay chân.


Vậy mà anh vẫn dám tới, quả là can đảm!”
Lewis thô lỗ ngồi xuống ghế nheo mắt nhìn Trần Ninh: “Nói, anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, tôi tới đây để ra lệnh các anh dừng hành vi phi pháp lại.

Hơn nữa, các anh phải bồi thường thiệt hại cho Tập đoàn Ninh Đại, số tiền bồi thường là một tỷ đô la Mỹ, có như thế chúng tôi mới không truy cứu trách nhiệm các anh nữa.”
Lewis và những người khác nghe xong đều không nhịn được, cười phá lên.

Họ nhìn Trần Ninh như thể họ đang nhìn một tên ngóc.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vui lắm đúng không?”
Lewis lập tức trở mặt ngừng cười, mở ngăn bàn lấy ra một khẩu súng lục, đặt mạnh lên bàn.

Hắn giễu cọt: “Bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội, nói lại lần nữa, anh tới tìm tôi có chuyện gì2”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi vừa rồi nói rất rõ ràng, anh đâu có bị điếc nên tôi không cần phải lặp lại.”
Lewis mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Tên nhóc nhà anh đúng là không sợ chết, anh không sợ tôi một phát bắn chết anh sao?”
Trần Ninh nói: “Không sợ, bởi vì trước khi anh bóp còi, tôi sẽ một cú đắm vỡ đầu anh.”
Sao cơ?
Lewis và người của hắn ta đều tròn mắt ra.

Lewis cười to: “Người Hoa Hạ các anh có phải cho rằng bản thân là cao thủ võ công, đến đạn cũng không sợ đúng không?”
Trần Ninh chỉ trả lời: “Anh cứ việc thử xem.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận