Hạ Phỉ Phi trở lại phòng số 001 với biểu cảm khó coil Trong phòng, Tần Vô Song đang tán gẫu với mấy người bạn của Kiều Chính, đứng bên cạnh anh ta còn có vài tên vệ sĩ với thân hình cao lớn.
Tần Vô Song thấy vẻ mặt của Hạ Phi Phi có vẻ không ổn, ngạc nhiên hỏi cô ta: “Hạ tiểu thư, không phải là ban nãy cô nói sẽ vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Phỉ Phỉ miễn cưỡng cười trừ: “Không sao cả!”
Tần Vô Song bình tĩnh gặng hỏi: “Nhưng vẻ mặt của cô lại nói lên một câu trả lời khác đầy, nói thật đi!”
Hạ Phỉ Phỉ nhỏ giọng trả lời: “Thực sự cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa chạm mặt một bạn học nữ trước đây có quan hệ không tốt với tôi.
Chồng cô ấy đã nói những lời thô lỗ và sỉ nhục tôi.”
Nghe thấy cô ta nói vậy, sắc mặt Tần Vô Song tối sằm lại, lạnh lùng nói: “Không ngờ lại có người to gan đến mức dám bắt nạt Hạ tiểu thư, chuyện này thật là vô lý.”
“Kiều Chính, anh dẫn theo người đi bắt đôi nam nữ đã bắt nạt Hạ tiểu thư, ép họ phải quỳ xuống xin lỗi cô.”
Kiều Chính trả lời: “Vâng!”
Hạ Phï Phi nhanh chóng nói: “Chờ đãi! Tần thiếu, dù gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, xin anh đừng làm to tát lên, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy, khó chịu.”
Tần Vô Song trông thấy dáng vẻ quyền rũ của Hạ Phi Phi, thương xót nói: “Hạ tiểu thư thật tốt bụng, vả lại còn rất biết cách nói chuyện.
Thôi được rồi, nễ mặt Hạ tiểu thư lên tiếng cho, tôi tạm thời để yên cho cặp nam nữ đó.”
Trong đáy mắt Hạ Phi Phi lóe lên một tia đắc ý.
Hóa ra Trần Ninh hứa sẽ bù đấp cho Tống Sính Đình một đám cưới hoành tráng.
Tuy nhiên, cha của anh vừa qua đời chưa đầy một năm.
Thời xưa thời gian báo hiếu là ba năm, thời hiện đại chỉ cần một năm.
Trần Ninh dự định sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng với Tống Sính Đình sau thời gian báo hiếu.
Tống Sính Đình nghe thấy Trần Ninh muốn mua nhẫn và tổ chức hôn lễ với cô liền đỏ mặt im lặng.
Ngay sau đó, cặp nhẫn kim cương “Tình Yêu Vĩnh Cửu”
đã chính thức bắt đầu được bán đầu giá.
Trần Ninh đầu giá lần đầu với giá hai mươi triệu thông qua thiết bị trong phòng.
Tại khu đấu giá bên ngoài hội trường, nhiều người cũng ra giá sau anh, chẳng máy chốc đã đội giá lên đến 30 triệu.
Giá thị trường của cặp nhẫn này khoảng 30 triệu, hơn 30 triệu thì không có ai chịu trả giá nữa.
Trần Ninh tiếp tục ra giá: “35 triệu!”
Những người ở ngoài hội trường đấu giá không khỏi trầm trồ ra tiếng, ai ai cũng muồn biết rằng rốt cuộc người trong phòng 009 là ai mà lại ra tay nặng đô đến vậy!
Đúng lúc mọi người đều nghĩ rằng vị khách phòng 009 sẽ mua được cặp nhẫn kim cương với giá 35 triệu thì phòng 001 bắt ngờ ra giá 50 triệu!
50 triệu!
Tất cả những người có mặt tại hội trường đều sững sờ!
Trần Ninh khẽ cau mày, không ngờ sẽ có người đưa ra mức giá cao như vậy, trực tiếp cao hơn 15 triệu so với mức giá mà anh đã đưa ra trước đó.
Tống Sính Đình không chịu được nữa đành thuyết phục anh: “Chồng à, bỏ đi, cái giá phải trả cao quá rồi.”
Điển Chử lúc này ghé vào tai Trần Ninh, thì thầm: “Thiếu soái, tôi vừa mới để ý rằng người phụ nữ đã xúc phạm thiếu phu nhân hiện đang ở phòng số 001.”
Trần Ninh nghe thấy điều này liền nhận ra phòng số 001 là cố ý chống đối anh và Tống Sính Đình.
Anh ra giá không chút do dự: “80 triệu!”
Cả Tống Sinh Đình và Điển Chử đều sửng sót!
Tống Sính Đình ngây người ra: “Chồng, anh!”
Trần Ninh cười nói: “Không sao, chút tiền này coi như chúng ta dùng để giúp đỡ trẻ em khiếm thị.”
Trong phòng số 001.
Tần Vô Song ra giá 50 triệu, muốn mua cặp nhẫn kim cương tặng cho Hạ Phìỉ Phi.
Anh ta cứ tưởng rằng mình ra giá 50 triệu đã rất hậu hĩnh rồi, sẽ không một ai nỡ ra giá cao hơn.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là người trong phòng 009 lại trực tiếp ra giá 80 triệu nhân dân tệ, cao hơn rất nhiều so với giá của anh ta.
Khiêu khích, đây rõ ràng là đang có ý khiêu khích.
Tần Vô Song nồi giận!
Một nụ cười thoáng qua trong mắt của Kiều Chính, anh bình tĩnh giúp Tần Vô Song ra giá: “100 triệu.”
100 triệu!
Cho dù là người đấu giá của ban tổ chức hay khách mời tại hội trường, tất cả đều bị sốc.
Hết người này đến người khác thốt lên: “Trời ạ, 100 triệu!”
“Đỉnh, đúng thật là quá đỉnh!”
“Đại gia trong phòng 001 là ai vậy? Phải nói là quá giàu!”
Trong phòng 009.
Trần Ninh nhìn giá đấu thầu của phòng số 001 trên màn hình, cười giễu: “Quả nhiên đúng là đang chông đôi chúng ta, xem ra lần này phải làm từ thiện thật hào phóng rồi!
Điển Chử, ra giá cho tôi, 999 triệu 999 ngàn 999 tệ.
Tống Sính Đình trợn to mắt: “Chồng à, anh điên rồi.
Anh tính mua cặp nhẫn với giá 1 tỷ tệ?”
Tần Phượng Hoàng không chịu được hỏi: “Trần thiếu gia, tôi rất tò mò.
Tại sao anh không trực tiếp ra 1 tỷ mà lại ra giá lẻ như vậy?”
Trần Ninh cười nói: “Tôi không có bị điên.
Sở dĩ tất cả đều là con số chín bởi vì tôi muốn cặp nhẫn cưới này mang ý nghĩa khác thường.
Biểu đạt tình yêu của tôi với Tiểu Đình là vĩnh cửu.”
Gì cơ?
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng đều rất sốc khi nghe điều này.
Lúc này, Điển Chử đã đặt giá 999 triệu 999 ngàn 999 tệ theo lời của Tràn Ninh.
Xém chút là 1 tỷ rồi!
Bây giờ, bầu không khí ở hội trường đấu giá liền sôi sục lên.
Đám đông hét lên vì phấn khích, có cảm giác như tiếng ồn đó có thể thổi bay nóc của khách sạn vậy.
Ngay cả nhân viên của ban tổ chức cũng tức tốc chạy đến phòng 009, kích động hỏi Trần Ninh liệu anh có thật sự nghiêm túc trả giá cao như vậy không?
Nếu như là loạn ra giá thì sẽ bị phạt tiền!
Trần Ninh cười đáp: “Đương nhiên là thật, nhưng khoản quyên góp này, tôi muốn các anh thực hiện dự án chữa bệnh cho trẻ em khiếm thị, đảm bảo từng xu một đều được dùng để chữa bệnh cho các em.
Ngoài ra, tôi mua cặp nhẫn này để làm nhẫn cưới.
Tôi hy vọng khi vợ chồng tôi kết hôn, tất cả các trẻ em được hồi phục thị lực và nhìn thấy ánh sáng trở lại sẽ có mặt trong đám cưới để kiến chứng và chúc phúc cho hôn nhân của chúng tôi.”
Các nhân viên nghe thấy Trần Ninh xác nhận rằng giá đấu thầu là hoàn toàn nghiêm túc, tất cả bọn họ đều kích động đến nỗi reo hò phần khích.
Các lãnh đạo của Hội Chữ Thập Đỏ đã có mặt tại buổi lễ để cam kết số tiền này sẽ được dùng để chữa bệnh cho trẻ em khiếm thị.
Đồng thời hứa rằng khi đám cưới của Trần Ninh và Tống Sính Đình được tổ chức, những đứa trẻ được chữa trị sẽ có mặt tại đám cưới của hai người.
Tần Phượng Hoàng nghĩ đến vô số đứa trẻ khiếm thị được nhìn thấy ánh sáng trở lại, tất cả các em đều sẽ đến chứng kiến và chúc phúc cho đám cưới của Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Cô nhìn sang Tống Sính Đình, không khỏi ngưỡng mộ nói: “Tống tiểu thư, Trần thiếu gia quả là lãng mạn, cô thật hạnh phúc.”
Tống Sính Đình bị câu nói của Tần Phượng Hoàng làm cho đỏ mặt, cô nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Chồng à, em rất hạnh phúc!”.