Long Nha nói xong, lập tức lao nhanh như chớp về phía Trần Ninh.
Điển Chử thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Muốn động tay động chân với Thiếu soái, trước tiên phải qua mặt tao trước!”
Vừa dút lời, Điển Chử nghênh đón Long Nha.
Hắn tung một quyền vào Điển Chử, anh gầm lên: “Làm tốt lắm!”
Nói xong, anh cũng vung nắm đắm ra đỡ lấy một chiêu của Long Nha.
Lúc này, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một tia giễu cọt.
Bấy giờ, Trần Ninh nhận ra Long Nha đang đeo một chiếc nhẫn trên tay, dường như trong khoảnh khắc hắn vung tay ra, cơ chế của chiếc nhẫn đã được kích hoạt.
Trên bề mặt chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện một cây kim mỏng!
Điển Chử bọn họ mới nhớ tới cái tên Long Nha này là đặc công xuất sắc, nói đúng hơn là Vua đặc công.
Đối với đặc công như hắn thì không có quy tắc nào cả, hắn có thể sử dụng bắt kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu.
Điển Chử tức giận nói: “Đối mặt với thực lực chân chính, bất cứ âm mưu hay thủ đoạn nào cũng không chịu được một đòn, ra tay nữa đi!”
Dứt lời, anh về tới Long Nha như một con hổ.
Hai người lại lao vào đánh nhau kịch liệt.
Trận chiến này diễn ra vô cùng khóc liệt.
Cả hai đều là kẻ thống trị, mỗi một chiêu thức đều là chiêu lấy mạng, chỉ cần một giây sơ suất thì cả hai có thể bị giết trong nháy mắt.
Hướng đánh của Điển Chử quyết liệt, động tác tiến công dồn dập và chết chóc, vô cùng độc đoán.
Trong khi đó, Long Nha lại ra tay một cách quỷ quyệt và cực kỳ nhanh, với những góc tấn công lắt léo và khó có thẻ đề phòng.
Trần Ninh cũng nhận thấy rằng sức mạnh của Điển Chử và Long Nha này rất sát sao.
Chỉ là Long Nha mang quá nhiều ám khí trên người, chẳng hạn như kim độc trên chiếc nhẫn, nên hắn mới chiếm được thế thượng phong.
Bỗng nhiên, hắn rút ra một thanh kiếm dẻo từ thắt lưng, thanh kiếm phóng ra như một con rắn độc phóng thẳng vào tim Điển Chử nhanh như chớp.
Vẻ mặt của Điển Chử thay đổi rõ rệt, anh vội vàng lùi lại né tránh.
Sau khi thanh kiếm của Long Nha buộc anh lui về sau, thanh kiếm lập tức hóa thành một dư ảnh và quét thẳng về phía Trần Ninh.
Thanh kiếm lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo, muốn trực tiếp lầy mạng Trần Ninh.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ tháy thề, cùng kêu lên: “Bảo vệ Thiếu soái!”
Những người ngồi trên xe Audi cách đó không xa, nhất là Tần Vô Song, Kiều Chính và Hạ Phỉ Phỉ không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Tần Vô Song và những người khác không thể chờ đợi thêm để được nhìn thấy cảnh Long Nha dùng kiếm đâm vào cỗ Trần Ninh.
Lúc này, Trần Ninh ngồi trên ghế, trên tay trái anh cầm tách trà và vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
Cho.
đến khi mũi kiếm của Long Nha gần kề, anh mới nhắc ngón tay chuẩn xác búng lên bề mặt kiếm.
Keng!
Một âm thanh giòn giã vang lên! Kiếm dẻo trong tay Long Nha bị va chạm xong liền như một khối băng, trực tiếp vỡ tan.
Trần Ninh lại thong thả ngồi xuống ghé, tay trái càm một tách trà, tay trái ngắt một chiếc lá rồi hứng lấy một trong những mảnh kiếm vỡ trong không khí, sau đó phát tay.
Các mảnh vỡ biến mắt trong nháy mắt!
Long Nha sợ hãi né tránh nhưng có chút muộn, mảnh vỡ trực tiếp xuyên qua quần áo trên ngực hắn và để lại một vệt máu không đậm không nhạt.
Hắn nhìn xuống vết thương trên ngực mình với vẻ mặt không thể tin được.
Mặt Long Nha đỏ bừng khi nghe anh hỏi vậy, hắn cúi đầu thật tháp, rồi nhục nhã nói: “Cuối cùng tôi cũng biết được chênh lệch sức mạnh giữa tôi và Thiếu soái.
Đêm nay là do tôi tự chuốc nhục.
Cảm ơn ân tình không giết tôi của Thiếu soái, tạm biệt.” Hắn nói xong, liền xoay người liền muốn rời đi.
Lúc này, Điển Chử đột nhiên gọi to: “Chờ đã!”
Long Nha dừng lại và nhìn Điển Chử với vẻ mặt khó hiểu.
Điển Chử bỗng lấy ra một khẩu súng lục, động tác của anh nhanh như chớp, Long Nha còn chưa kịp phản ứng thì Điển Chử đã bắn ba phát lên trời.
Đôi mắt của hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn bị sốc với tốc độ rút bắn của Điển Chử.
Đây đúng là một xạ thủ đỉnh cao!
Bịch!
Một con dơi rơi xuống bên cạnh chân của Long Nha, trên người nó còn có một lỗ máu bị đạn xuyên qua.
Điển Chử không cần nhắm bắn vào ban đêm, chỉ cần giơ tay lên bắn ba nhát và bắn trúng một con dơi đang bay.
Kỹ thuật sử dụng súng của anh quá lợi hại rồi.
Long Nha đột nhiên phát hiện ra lỗ máu trên con dơi này tương đối lớn, chẳng lẽ ba phát súng của Điển Chử bắn ra đều trúng cùng một vị trí trên thân dơi?
Cái gì?
Long Nha ngẳng đầu lên và kinh ngạc nhìn Điển Chử.
Anh lạnh lùng nói: “Mày nên cảm thấy may mắn vì đã không dùng súng đối phó Thiếu soái.
Còn nữa, vừa rồi tao với mày đánh nhau, nêu không phải trên người mày có vũ khí và tao không muốn rút súng.
Nếu không, mày đã là một cái xác rồi.”
Hắn càng cảm thấy xấu hồ và tức giận chính bản thân mình! Giờ đây hắn mới nhận ra rằng, người thống trị không hề ngẫu nhiên.
Trần Ninh còn trẻ đã trở thành Thiếu soái Bắc Cảnh, không chỉ thực lực của chính anh đáng sợ mà ngay cả thuộc hạ của anh cũng khủng khiếp như vậy.
Thế mà hắn, đội trưởng mạnh nhất của Long Tổ lại chạy đến gây sự với Trần Ninh, xem ra hắn tự làm bẽ mặt chính mình rồi!
Hắn tức giận nói: “Đã lĩnh giáo!”
Dút lời, hắn bỏ đi một mạch.
Những người ngồi trong những chiếc Audi gần đó cũng bị sốc toàn tập trước cảnh tượng Long Nha bị Trần Ninh và thuộc hạ của anh dạy cho một bài học.
Đội trưởng Long Tổ, ở trước mặt Chiến Thần vẫn chưa đáng là cái thá gì!
Sắc mặt Tàn Vô Song trở nên u ám, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Ninh ở phía xa, sau đó chậm rãi nâng cửa kính xe lên, ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Đến giờ phút này, Tần Phượng Hoàng cũng không nhịn được vung tay lên, yếu ớt nói: “Thiếu soái, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”
Trần Ninh sửng sót: “Chuyện gì?”
Tần Phượng Hoàng nói nhỏ: “Tần thiếu và ngài mâu thuẫn với nhau, lúc nãy tôi đã không suy nghĩ kỹ mà gọi điện thoại báo cho Quốc chủ phu nhân rồi.”
Cuối cùng anh đã hiểu tại sao Tần Vô Song lại tức giận tìm người đối phó anh.
Hẳn là Tần Vô Song đã hiểu lầm anh mách lẻo với dì Vương, chắc chắn dì Vương phải gọi điện cho Tần Vô Song đến nói chuyện với anh ta.
Vì thế mà Tần Vô Song mới tức giận đến đây tìm anh trút giận.
Trần Ninh cười khổ: “Cô đúng là người tốt làm chuyện xấu! Về sau không được tự ý giải quyết những chuyện này nữa.
Mọi việc phải thông qua sự đồng ý của tôi.”
Tần Phượng Hoàng nhanh chóng nói: “Vâng, thưa Thiếu soái! Sau này tôi không dám làm vậy nữa.”.