Chiến Long Vô Song


Lewis nhìn thấy Điển Chử sát khí đằng đằng đi về phía hắn, sắc mặt hắn cũng xuất hiện một chút bối rồi, theo bản năng hướng Thompson bên cạnh nhờ giúp đỡ nói: “Ngài Đại sứ ngoại giao…”
Thompson tự nhiên không thể ngồi nhìn Lewis bị người Hoa Hạ khó dễ, ông ta liền đứng lên trên ghế, mở miệng khiển trách Điển Chử nói: “Ai cho phép cậu…”
Điển Chử không đợi Thompson nói xong, đã đưa tay vỗ lên vai đối phương, hạ giọng nói: “Ông ngồi xuống cho tôi!”
“Hinh.

Thompson bị Điển Chử vỗ để ngồi xuống ghế, vừa kinh hãi vừa tức giận.

Điển Chử lại không để ý tới ông ta nữa, liền đi về phía Lewis.

Lập tức, trong máy vệ sĩ tây phục màu đen bên cạnh Tần Vô Song, đi ra hai người, ngăn cản đường đi của Điển Chử.

Tần Vô Song ngòi trên ghé, lạnh lùng nói: “Anh có nhận ra tôi là ai không?”
Điển Chử nói: “Nhận ra!”
Tần Vô Song cười lạnh nói: “Vậy bây giờ tôi bảo anh cút vềt Điển Chử mặt không đỏi sắc, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, quân lệnh như núi, tôi phải thực hiện mệnh lệnh.”
Tần Vô Song nghe vậy giận tím mặt: “Vậy anh chính là muốn chết, cắt đứt hai chân anh ta.”
“Vâng!”
Tần Vô Song hai thủ hạ, đồng loạt đáp lời, sau đó đồng thời hướng Điển Chử ra tay.

Nhưng, động tác của Điển Chử lại nhanh hơn!

“Bang bang”
Hai vệ sĩ đều là kiểm môn bị trúng một chiêu trọng quyền, liền bị Điển Chử đánh bay.

Điển Chử liền đi về phía Lewis, một vệ sĩ bên cạnh Tần Vô Song vừa rút súng vừa giận dữ quát: “Dám ở trước mặt Tần thiếu làm càn, tôi giết anh.”
Hắn vừa mới lấy ra khẩu súng lục, nhưng trước mắt hoa một cái, khẩu súng lục cũng đã bị Điển Chử chộp đoạt đi.

Khẩu súng lục xoay tròn hai vòng trong tay Điển Chử, Điển Chử nắm nĩa súng, trỏ tay một phát nâng đập trở về.

“Bal”
Vệ sĩ đầu phẳng bị đập đến mặt đầy máu tươi, hừ thảm ngã xuống đắt.

Lúc này, chẳng những đám người Thompson bị thân thủ của Điển Chử kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Tần Vô Song cũng không dám tin mở to hai mắt.

Bên cạnh Trân Ninh là một người hâu đi cùng nhỏ bé, thân thủ lại lợi hại như vậy.

Điển Chử mang theo khẩu súng lục từ vệ sĩ bình thường, lạnh lùng nhìn Lewis: “Là chính anh tự mình đi tới quỳ xuống ăn đồ ăn trên mặt đắt, hay là đề tôi giúp anh.”
Lewis vẻ mặt hoảng sợ, nhờ giúp đỡ Tần Vô Song cùng Thompson, run giọng nhờ giúp đỡ nói: “Ngài Đại sứ ngoại giao, Tần thiếu…”
Thompson lúc này chỉ có thể xáu hổ nguyền rủa Trần Ninh cùng Điển Chử, còn đe dọa nhát định sẽ thông qua thủ đoạn ngoại giao phản đối, nhất định sẽ trừng phạt Trần Ninh cùng Điển Chử.


Tống Sinh Đình, Tần Phượng Hoàng, Đồng Kha đều nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện khác đều có thể đồng ý với Tần thiếu anh, nhưng người này nhục mạ vợ tôi, không thể tha thứ.”
Tần Vô Song giận dữ nói: “Tốt cho một Trần Ninh anh, anh đây là phản.”
“Cuối cùng tôi cảnh cáo anh, anh dám động đến Lewis, chính là đối đầu với tôi, anh nghĩ rõ kết quả này.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Điển Chử, động thủ đi!”
Điển Chử tự tay bóp cổ Lewis, giống như xách một con chó vườn đem Lewis níu qua, sau đó ném dưới chân Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Thiếu gia chúng tôi muốn anh đem đồ trong đĩa trên mặt đất ăn.”
Lewis quỳ gối trước mặt Trần Ninh, xấu hổ và phẫn nộ.

Anh ta bỗng nhiên giận dữ gầm lên một tiếng, cẩu cấp khiêu tường hướng về phía Trần Ninh, miệng kêu lên: “Tôi liều mạng với anh!”
Trần Ninh hừ lạnh: “Tìm chết!”
Trần Ninh nói xong, nhắc chân đá.

“Bai”

Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tần Phượng Hoàng, Điển Chử đi theo Trần Ninh, chuẩn bị rời đi.


Sau lưng lại truyền đến tiếng gầm lên của Tần Vô Song: “Tràn Ninh, anh dừng lại cho tôi.”
Trần Ninh dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tần Vô Song.

Lúc này Tần Vô Song vẻ mặt kích động đứng lên, chỉ vào Trần Ninh nói: “Trần Ninh, anh dám giết bằng hữu của tôi, anh muốn phản.”
“Anh cho răng anh là ai, anh cũng chỉ là một con chó nhà cha tôi nuôi lớn lên mà thôi.”
“Không có cha tôi, anh cái gì cũng không phải, hiện tại anh con chó này lại muốn cắn thiếu chủ nhân là tôi?”
Trần Ninh nghe vậy nhíu mày!
Mấy người Điển Chử lại giận dữ nhìn Tần Vô Song.

Trần Ninh không nói gì, Tần Vô Song lại càng thêm phẫn nộ, anh ta cảm giác phát tiết giống như một quyền đánh vào trên bông vải, hoàn toàn không có phản ứng.

Anh ta tức giận, liền có chút mắt đi lý trí, trong lòng từ lâu đã đè nén đối ky cùng cừu hận với Trần Ninh, toàn bộ trong nháy mắt vỡ nát.

Anh ta tức giận không ngừng nguyễn rủa Trần Ninh, mắng Trần Ninh là con chó cha anh nuôi…
Toàn bộ quá trình Trần Ninh không nói gì, một tay nhét vào túi quần tây, sắc mặt bình tĩnh không lay động, nhìn không ra suy nghĩ nội tâm của anh.

Mọi người ở hiện trường cũng không biết, tay Trần Ninh nhét vào túi quần tây, đã sớm gọi điện thoại, điện thoại cho Quốc chủ phu nhân – Vương Uẩn.

Lúc này!
Cách xa ngàn dặm, Vương Uẳn đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt khiếp sợ nghe tiếng mắng chửi của Tần Vô Song truyền đến trong điện thoại di động.

Tần Vô Song đỏ mặt đỏ cổ nhìn Trần Ninh: “Anh là chó do.


cha tôi nuôi, anh vô lễ với tôi, anh muốn giết chủ…”
Lời của anh ta vẫn chưa nói hết!
Điện thoại di động của anh ta đột nhiên điên cuồng vang lên.

Anh ta sững sờ, lấy điện thoại ra nhìn, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

Đây là cuộc gọi của mẹ kế anh ta, Vương Uần!
Nhìn thấy mẹ kế gọi điện thoại, anh ta lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều, do dự một chút, nhận điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Uẩn: “Xin lỗi Thiếu soái, sau đó lập tức trở về Kinh thành.”
Giọng nói Vương Uẩn bình tĩnh như long cung dưới ba ngàn mét, nhưng lại ẩn chứa một uy lực cường đại vô hình.

Tần Vô Song cắn môi: “Con hiểu rồi.”
Tần Vô Song cúp điện thoại, nhìn về phía Trần Ninh, hận hận nói: “Anh cứ đợi đấy!”
Nói xong, anh ta đột nhiên lật bàn bên cạnh, sau đó phẫn nộ rời đi.

Thompson cùng đám người Kiều Chính, Hạ Phỉ Phỉ vội vàng đuổi theo.

Trần Ninh nhìn bóng lưng Tần Vô Song, anh biết quan hệ của anh với Tần Vô Song coi như hoàn toàn vạch mặt rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận