Chiến Long Vô Song


Lương Phi Bằng cười đắc thắng: “Hi hi, trông cậu đang rất tức giận, có phải muốn đánh người không? Đây, tôi đưa mặt ra cho cậu đánh, cậu dám động vào tôi xem?”
Ông ta vừa nói, vừa đưa mặt trái của mình đến trước mặt Trần Ninh, thái độ vô cùng khiêu khích.

Lương gia từng là một gia tộc hạng ba ở thành phó Bắc Lãnh, nhưng chắc chắn không phải là đối tượng mà những người nghèo khổ như Hoàng gia nên chọc vào.

Hơn nữa, Lương sẽ sớm thành sui gia của nhà họ Lâm.

Cộng thêm Lương gia nhận được tắm bảng từ vị thiếu soái Bắc Cảnh nên khí thế vô cùng vững chắc.

Ông ta tin chắc một thằng nhóc như Trần Ninh cho dù có ăn gan hùm cũng không bao giờ dám làm gì ông ta.

Nếu không, Lương Phi Bằng tự tin có thể giải quyết Trần Ninh và đám người của Hoàng gia với thực lực của mình.

Chỉ đáng tiếc rằng, ông ta còn không biết người đàn ông trước mặt mình đại diện cho điều gì!
Trần Ninh chế nhạo: “Thử thì thử!”
Dút lời, anh liền giơ tay tát vào mặt ông ta.

Tiếng của cú tát lướt qua như một ngọn gió, vang dội như tiếng trống đập.

Lương Phi Bằng biến sắc! Trong mắt ông ta hiện lên sợ hãi, không ngờ Trần Ninh thực sự dám tát ông ta.


Giờ ông ta muốn né cũng không kịp né nữa.

Ông ta chỉ có thể nhìn lòng bàn tay của Trần Ninh đang nhanh chóng phóng to trước mắt.

Chát!
ml thanh vang dội!
Trần Ninh tát mạnh vào mặt Lương Phi Bằng, trực tiếp khiến da mặt của ông ta nứt ra, gãy răng, máu bắn tung tóe.

Cơ thể của Lương Phi Bằng bay ra ngoài và rơi xuống đất một cách nặng nề.

Hiền trường chết lặng, tiếng cười nói vừa rồi của Lương gia đã biến mắt không còn tăm hơi.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không chỉ đám người của Lương Khang, mà ngay cả một nhà ba người của Hoàng Hữu Dân cũng trợn mắt há mồm, mắt một lúc lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

“Cậu… cậu… cậu! Cậu dám đánh tôi?”
Lương Phi Bằng nhồ ra vài chiếc răng gãy dính máu, ông ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình, khó tin nhìn Trần Ninh, trong giọng nói của ông ta đều là run rầy..

Anh đứng chắp tay ở sau lưng, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải ông muốn bị đánh sao? Tôi cho ông toại nguyện!”
Lương Khang và sáu tên thuộc hạ của anh ta vào lúc này mới có thể hồi phục sau cú sốc.

Họ vội vàng tới đỡ Lương Phi Bằng đứng dậy, Lương Khang lo lắng hỏi: “Bố không sao chứ?”
Lương Phi Bằng đầy con trai mình và những người khác ra, trừng mắt nhìn Trần Ninh, giọng đầy sát khí: “Nhóc con, cậu quá tự tin rồi.

Hỗ dữ không gầm chắc cậu tưởng là mèo bệnh, dám to gan đắc tội với Lương gia chúng tôi!”
Nói xong, ông ta vẫy tay ra lệnh cho sáu tên thuộc hạ bên cạnh.

Sáu tên vệ sĩ với dáng vẻ cao lớn, tất cả đều khoác trên người lồ tây màu đen, lập tức ra tay không chút do dự, lao thẳng về phía Trần Ninh.

Những tên vệ sĩ này đều được Lương Phi Bằng thuê với giá cao, cả sáu tên đều trải qua sự đào tạo bài bản và di chuyển cực nhanh.

Chỉ có duy nhất một vấn đề là họ không nhanh bằng Điển Chử và Bát Hỗ Vệ.

Điển Chử và Bát Hổ Vệ nhìn thấy những tên này muốn cả gan ra tay với thiếu soái, gương mặt họ lộ ra biểu cảm lạnh lùng, tiền lên ngăn cản đám vệ sĩ.

Lương Phi Bằng cùng con trai ông ta nhìn thấy Điển Chử và Bát Hỗ Vệ trông không khác gì hỗ dữ xổng lồng, đồng tử của cả hai người không khỏi co lại.

Hai cha con bọn họ nghĩ thầm trong bụng: “Đám thuộc hạ của Tràn Ninh có tốc độ quá nhanh.”
Trận chiến giữa Điển Chử và vệ sĩ nhà họ Lương diễn ra rất nhanh, kết thúc cũng nhanh.


Chỉ nghe thấy vài tiếng đấm vang lên, cú nào cũng trực diễn đánh trúng đối phương, kèm theo những tiếng la hét của đám vệ sĩ.

Ngay khi hai bên vừa chạm mặt, đám vệ sĩ đã phải hứng lấy những cú đắm như trời giáng của Điển Chử và đội Hỗ Vệ.

Ịch… ịch…
Vài âm thanh ngã xuống mặt đắt, toàn bộ vệ sĩ của Lương gia toàn bộ đều nằm bắt động trên vũng máu của chính họ.

Lương Phi Bằng và Lương Khang mở to mắt đầy kinh ngạc, không ngờ được đám vệ sĩ do chính họ chỉ nhiều tiền để thuê lại bị đánh bại một cách thảm hại dưới tay Trần Ninh.

Cả nhà ba người Hoàng Hữu Dân ai nấy cũng há hốc môm.

Trần Ninh thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn tới đám người đang nằm la liệt trong ao máu dưới chân mình, anh lạnh lùng nhìn hai bố con Lương Phi Bằng, giọng anh dừng dưng: “Giờ tôi nói lại một lần nữa, máy người mau chóng quỳ xuống xin lỗi cả nhà bác Hoàng!”

Trong chớp nhoáng, Lương Khang chưa kịp phản ứng thì Điển Chử đã đứng trước mặt anh ta.

Điển Chử vươn tay túm lấy tóc Lương Khang, thô bạo ấn đầu của anh ta xuống bàn.

Àm!
Mặt của Lương Khang và mặt bàn cùng lúc vỡ ra.

Lương Khang cả mặt đầy máu, vô cùng thê thảm.

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi chưa có bảo anh dừng lại!”
Điển Chử nghe vậy, lại nắm lấy đầu của Lương Khang, tiếp tục nện xuống mặt bàn bằng gỗ.

Bùm!
Lần này nguyên chiếc bàn bằng gỗ mục nát trực tiếp bị đập vỡ tan tành.


Khuôn mặt Lương Khang trở thành một mớ hỗn độn, dính đầy máu và mạt cưa.

Cái vẻ phô trương ban nãy của anh ta không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đang hấp hối.

Điển Chử buông tay ra.

Lương Khang đứng không vững, anh ta trực tiếp ngã nhào xuống, quỳ ngay trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh quay đầu nhìn Lương Phi Bằng, lạnh lùng nói: “Con trai ông giờ đã quỳ xuống rồi, ông không tính qua giúp sao?”
Lương Phi Bằng thực sự cảm thấy kinh hãi!
Trong lòng ông ta rất hối hận, nếu sớm biết trước được mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ông ta đã mang thêm vệ sĩ, chí ít sẽ không gặp phải tình cảnh như hiện tại.

Ông ta không dám khiêu khích Trần Ninh, đành phải có gắng trì hoãn thời gian, sau đó liên hệ cho thuộc hạ tới xử lý Trần Ninh.

Chính vì lẽ đó, ông ta thay đổi thái độ của mình, nhẹ giọng nói: “Anh bạn, làm người đừng nên quá tuyệt tình, chừa cho nhau con đường sống không chỉ tốt cho người khác còn tốt cho bản thân.

Chuyện này tốt nhất là nên dừng lại tại đây.”
Trần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, Điển Chử liền hiểu ý anh.

Điển Chử sải bước tới chỗ Lương Phi Bằng, đặt một tay lên vai ông ta, lớn tiếng quát: “Quỳ xuống!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận