Mắt của cả bốn người mở to hết cỡ, đến mức tròng mắt của họ sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Bọn họ không tin được cảnh tượng đang xảy ra trước mắt là thật.
Gia đình của Hoàng Hữu Dân cũng vô cùng sửng sốt, họ không ngờ người của Trần Ninh lại lợi hại đến vậy.
Sau một thời gian ngắn, cuộc giao tranh dừng lại.
Tất cả thuộc hạ của Lâm Tiêu đều nằm trong ao máu, ai cũng bị thương nặng, kẻ thì cụt tay, kẻ thì cụt chân.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, giống như chín vị quỷ thần địa ngục, kiêu hãnh đứng bên cạnh Trần Ninh.
Trần Ninh không hề có bất kỳ phản ứng gì với thảm trường đẫm máu trước mặt anh.
Anh vô cảm nhìn sang đám người Lâm Tiêu.
Lương Phi Bằng và Lương Khang, hai cha con họ vừa mới đứng dậy chưa đầy hai phút, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Ninh, cả người bất giác giật nảy, sợ đến mức tim lạnh ngắt, lập tức quỳ lại xuống.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dời sang Lâm Tiêu và Tiêu Hồng.
Anh nói với hai người họ bằng giọng điệu lãnh đạm: “Khi còn ở trên thuyền, tôi đã cảnh báo rằng các người có thể tới trả thù tôi, nhưng nếu các người lựa chọn làm như vậy.
thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Tiêu Hồng dù gì thân cũng là phái nữ, mặc cho ý tưởng do.
Điển Chử vừa nói xong, sải bước tiến lên trước, chân đạp hai phát nhanh như chớp.
Rắc! Rắc!
Hai tiếng gãy xương vang lên, hai cú đá của Điển Chử trực tiếp làm gãy hai chân của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu không còn cách nào đứng nỗi nữa, ngã quỳ xuống.
Cả đầu anh ta toát hết mồ hôi lạnh, khóe mắt co giật bởi cơn đau dữ dội ở hai chân, khàn giọng nói: “Tụi mày đủ tàn nhẫn đấy nhưng có giỏi thì giết chết tao này, bằng không khi cha tao tới sẽ giết hết tụi mày.”
Vẻ mặt cả nhà Hoàng Hữu Dân vô cùng kinh hãi khi nghe thấy anh ta nói vậy.
Hoàng Hữu Dân run rẩy nói với Trần Ninh: “Cháu trai, cháu bốc đồng quá.
Lâm gia ở Bắc Lương rất quyền thế, tụi cháu đừng đánh tiếp nữa, lần này chúng ta gặp tai ương rồi.”
Lâm Tiêu thấy dáng vẻ sợ sệt của ông, ráng chịu đựng cơn đau kinh khủng mà cười toe toét: “Ha ha, bây giờ biết sợ rồi sao? Hồi hận rồi sao? Đáng tiếc là mọi thứ đã quá muộn rồi.
Một khi cha tao đến, chúng mày đều phải chết, tất cả đều phải chết hét.”
Trần Ninh cười chế nhạo: “Cha của cậu? Cũng đúng thôi, con cái làm sai, phụ huynh nên tới xin lỗi.”
Trần Ninh nói với Điền Chử: “Lập tức thông báo cho trưởng bối Lâm gia mang tất cả những thành viên quan trọng của nhà họ Lâm, đích thân đến đây quỳ xuống xin lỗi.”
Gì cơ?
Trần Ninh nói ra những lời này, không chỉ Lâm Tiêu và Tiêu Hồng bị dọa cho ngây người.
Hai cha con Lương Phi Bằng và Lương Khang cũng không khỏi sững sờ!
Ngay cả ba người Hoàng Hữu Dân, Liêu Hải Lệ và Hoàng Thiên Thiên cũng bị sốc.
Trần Ninh thực sự muốn thông báo cho Lâm Thiên, trưởng bối Lâm gia, dẫn các thành viên quan trọng của nhà họ Lâm đến quỳ xuống xin lỗi?
Biểu cảm Lâm Tiêu và những người khác đương nhiên không khỏi lộ vẻ kinh ngạc!
Ngay cả gia đình của Hoàng Hữu Dân ai nấy cũng há hốc miệng khi nghe thấy điều này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp một người cuồng tín như Trần Ninh, xem ra Trần Ninh thực sự rất cứng rắn, bắt kể là ai anh cũng dám động vào, không chút sợ hãi!
Lâm Tiêu là người lần đầu tiên nhịn không được cười phá lên: “Ha ha ha, tao đã thấy qua rất nhiều kẻ mạnh mồm, nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy được một kẻ mạnh mồm như mày.
Mày tự cho mày là ai, không lẽ mày nghĩ mày là các lão Hoa Hạ hay là Thiếu soái biên cương?
Mày có biết địa vị của cha tao tại Bắc Lương ra sao hay không? Ngay cả thị tôn cũng phải nể mặt cha tao.
Vậy mà mày nói rằng sẽ bắt ông ấy quỳ xuống và xin lỗi? Ha ha, sợ là cha cha mà tới đây, người phải quỳ xuống trước là mày đó.”
Hoàng Hữu Dân cũng lo lắng, ông thấp giọng khuyên Trần Ninh: “Cháu trai, cháu lần này thật là bốc đồng, bác biết cháu có ý tốt nhưng mà lần này nguy to rồi.
Lâm gia là một gia tộc danh giá ở Bắc Lương, họ chắc chắn không phải là những người mà chúng ta có thể khiêu khích.
Lần này sắp xảy ra đại họa!”
Hoàng Hữu Dân nói đến đây, nghiền răng nghiến lợi ra quyết định: “Thôi kệ, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được rồi.
Cháu trai, gia đình bác và cháu cùng nhanh chóng rời khỏi Bắc Lương.
Cái gì cũng không cần nữa, chỉ cần giữ lấy mạng sống thôi.”
Trần Ninh an ủi Hoàng Hữu Dân: “Cháu xin bác khoan bực bội.
Hoàng Huy đối với cháu còn hơn anh em.
Đám người này đã xúc phạm gia đình bác, cháu nhát định sẽ không tha cho họ.
Vả lại chúng ta không cần phải chạy trốn, cứ tin tưởng cháu có thể giải quyết chuyện này.”
Gia đình của Hoàng Hữu Dân nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù đám người Lâm Tiêu đang quỳ trên mặt đất nhưng trên mặt họ mang đầy sự chế nhạo, chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Thiên, người đứng đầu Lâm gia.
Chỉ mười phút.
Bên ngoài lại xuất hiện một dàn xe khủng!
Những người vừa tới không ai khác chính là Lâm gia.
Lâm Thiên – trưởng bối của gia tộc, vội vàng đem theo đông đảo các thành viên quan trọng trong gia tộc và vô số thuộc hạ đi vào.
Lâm Tiêu vừa nhìn thấy cha mình tới cứu liền vui mừng hét lên: “Cha, cha tới rồi.
Tên điên này dám đánh gãy hai chân của con, còn đánh thương thuộc hạ của Lâm gia và Lương gia.
Nó còn bắt con và hai cha con nhà họ Lôơng phải quỳ xuống! Cha phải báo thù cho tụi con và giết tất cả bọn chúng.”
Lời của Lâm Tiêu vừa mới dứt.
Lâm Thiên liên tức giận giơ tay tát vào mặt con trai mình một cái.
Chát!
Cái tát này mạnh đến nỗi khóe miệng Lâm Tiêu cũng chảy cả máu.
Không chỉ một mình Lâm Tiêu ngắn người.
Ngay cả Lương Phi Bằng và Lương Khang cùng với Tiêu Hồng và cả nhà Hoàng Hữu Dân đều chết lặng.
Lâm Tiêu ôm chặt khuôn mặt bị đánh của nhìn, một vẻ khó tin nhìn cha cậu ta, giọng nói run rấy: “Tại sao cha đánh con?”
Lâm Thiên giận run người: “Tao phải đánh loại súc vật không biết trời cao đất rộng, đi gây rối khắp nơi như mày đầy.”
Lâm Thiên nói xong cũng không dạy được cho con trai mình một bài học.
Ông đem theo đông đảo người nhà và thuộc hạ của mình, cùng lúc quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, giọng run lẫy bẩy: “Trần tiên sinh, tiểu nhân Lâm Thiên đem theo tất cả các thành viên của Lâm gia đến đây để xin lỗi theo như lời ngài.”
Cái gì?
Cả bốn người Lâm Tiêu, Tiêu Hồng và cha con nhà họ Lôøng, ai nấy đều mở to mắt mình ra.
Cả gia đình Hoàng Hữu Dân cũng kinh ngạc há hốc mồm, một hồi lâu cũng không khép lại được.
Trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ: “Trời ạ, rốt cuộc Trần Ninh là ai mà ngay cả người đứng đầu Lâm gia cũng phải quỳ xuống trước mặt anh.”.