Chiến Long Vô Song


Àm!
Lương Phi Bằng, Lương Khang và Lâm Tiêu như thể bị sét đánh trúng.

Khuôn mặt cả bọn lập tức trở nên xám xịt, ánh mắt kinh hoàng.

Lúc này Trần Ninh mới lạnh lùng nhìn Lương Phi Bằng và con trai của ông ta, nhàn nhạt nói: “Chẳng phải các người đòi tìm Bàng đại tá sao?”
Bàng Hổ chợt nhận ra điều gì đó và quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai cha con ông ta.

Tại thời khắc Lương Phi Bằng và Lương Khang biết được Trần Ninh chính là Thiếu soái, thì trong lòng đều nỗi lên sắm sét ầm ầm.

Hai người đón lấy ánh mắt lãnh đạm của Trần Ninh và ánh mắt tức giận của Bàng Hỏ, chân liền mềm nhũn quỳ xuống trước mặt anh.

Sắc mặt của Lương Phi Bằng tái nhợt, run rẩy nói: “Thiếu… Thiếu soái, là do chúng tôi không có mắt, xin ngài hãy tha thứ cho chúng tôi một lần này.”
Lương Khang càng sợ hãi mà bò trên mặt đất, cả người phát run.

Thậm chí từ khi đũng quần của anh ta đã ướt sũng, còn có mùi nước tiểu lan ra, hóa ra tên tiểu tử này sợ đến mức tiểu ra quần..

Anh lạnh lùng nói: “Các người thật có mắt không tròng, không biết tôi đã đành mà còn dám hủy hôn với một cô gái tốt như em gái của tôi ~ Hoàng Thiên Thiên?”
Em gái?
Lương Phi Bằng và Lương Khang nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên Thiên đang đứng ở một góc trong đám đông.

Cô gái tội nghiệp bị họ cười nhạo xuất thân từ gia đình bãi rác, bị họ đơn phương hủy hôn hóa ra lại là một em gái của Thiếu soái?
Kinh ngạc, hối hận… đủ loại cảm xúc xáo trộn trong lòng của hai cha con ông ta.


Nếu bọn họ sớm biết Hoàng Thiên Thiên còn có quan hệ này với Thiếu soái, cho dù họ bị đánh chết cũng không dám hủy hôn mà nhất định phải lây cô làm con dâu một cách nở mày nở mặt.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông có biết vì sao tôi lại phong tắm bảng Thư Hương Thé Gia cho nhà họ Lôơng không?”
Quả thực Lương Phi Bằng không hiểu, ông ta nhớ rằng con trai cả của mình là một người lính được trọng dụng trong quân đội Bắc Cảnh nên không nhịn được, nói: “Không phải bởi vì con trai cả Lương Kiện của tôi phục vụ trong quân đội Bắc Cảnh được ngài coi trọng, cho nên ngài mới phong tắm bảng cho chúng tôi sao?”
Lương Kiện?
Anh cau mày quay đầu nhìn Điển Chử và Bát Hỗ Vệ: “Các anh có nhớ người đó không?”

Mỗi khi Lương Kiện có cơ hội được gọi về nhà, hắn đều nói dối rằng hắn rất được trọng dụng.

Vì vậy, khi Lương Phi Bằng nhận được tắm bảng từ vị Thiếu soái, ông ta đã hiểu lầm rằng Lương gia được coi trọng vì công lao của đứa con trai cả, Xem ra, những điều Lương Kiện nói hoàn toàn không phải sự thật.

Trần Ninh nhìn Lương Phi Bằng và đứa con trai đã chết lặng, giọng nói không chút nhiệt độ bảo: “Sở dĩ tôi đưa tắm bảng cho Lương gia các người là vì nể mặt em gái của tôi.

Hai cha con ông ta lại chịu thêm một cú sốc, đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoàng Thiên Thiên.

Hoàng Thiên Thiên đứng thẳng lưng, cũng phức tạp nhìn Lương Phi Bằng và Lương Khang.

Anh nói tiếp: “Tôi vốn muốn yêu cây yêu cả cành, nhưng không ngờ các người lại thừa thế bỏ rơi người nghèo, xem trọng cái giàu.

Vậy mà các người dám hủy hôn ước với Hoàng gia trong khi đám cưới đang đến gần.

Thật sự quá quất!”
Cuối cùng, Lương Phi Bằng hai người họ đã hiểu lý do vì sao Thiếu soái phong bảng cho họ.


Lương gia vốn sẽ có cơ hội kết thân với thiếu soá, nhưng họ nào ngờ rằng chính mình lại vứt bỏ cơ hội này và xúc phạm đến anh.

Ông ta không còn cách nào khác, đành trơ trẽn nói: “Thiếu soái, thật ra con dâu mà chúng tôi muốn lấy là Hoàng tiêu thư.

Chúng tôi biết chúng tôi đã sai và vô cùng hồi hận.

Chúng tôi bằng lòng lấy Hoàng tiểu thư vào cửa, mong ngài cho phép.”
Lương Khang đang quỳ xuống, bỗng nhanh chóng bò đến trước mặt Hoàng Thiên Thiên, ngẳắng đầu láy lòng: “Đúng vậy, Thiên Thiên, anh biết anh sai rồi.

Thật sự người anh yêu là em! Em sẽ đồng ý kết hôn với anh chứ?”
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng Thiên Thiên.

Hoàng Hữu Dân và Liêu Hải Lệ nhìn hai cha con Lương gia – những kẻ từng cười nhạo gia đình họ đang sống trong bãi rác, chó không xứng với hổ kia, giờ đây đang khóc lóc cầu con gái họ gả vào Lương gia.

Cặp vợ chồng họ không khỏi vui sướng!
Họ thầm nghĩ: “Gia đình họ Lương chẳng phải lợi hại lắm sao? Chẳng phải các người coi thường gia đình chúng tôi nghèo khó, không xứng với con trai ông sao? Tại sao bây giờ lại phải cầu xin con gái chúng tôi gả vào gia đình các người?”
Đồng thời, Hoàng Hữu Dân và Liêu Hải Lệ không thể không nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt biết ơn khi anh đã giúp họ giải tỏa cơn tức giận.

Ngoài sự biết ơn, đáy mắt của đôi vợ chồng còn hiện lên sự kính nẻ và tự hào.

Họ kính nể Trần Ninh bởi vì đức tính khiêm tốn của anh, mỗi lần anh đến thăm gia đình họ đều dùng danh nghĩa chiến hữu của con trai họ.

Anh không bao giờ phô trương danh tính của chính mình và là người dễ gần.


Họ tự hào là vì đứa con trai của họ có thể quen biết được một người bạn tốt và đáng tự hào như Trần Ninh.

Người ta thường nói người họp theo loài, việc con trai của hai người có thể làm bạn với một người tài năng như Trần Ninh đã đủ để chứng minh sự xuất sắc của con trai họ.

Lúc này, Hoàng Thiên Thiên nhìn Lương Khang đang quỳ xuống trước mặt cô để lấy lòng như một con chó Pug, đột nhiên cô cảm thấy người này trở nên thật xa lạ!
Trong mắt cô, Lương Khang vốn là một người có học thức, hóm hỉnh hài hước, lại ân cần và thấu hiểu lòng người.

Thế nhưng chỉ trong hai ngày vừa qua, Lương Khang hủy hôn xong lại cầu hôn cô.

Thời khắc này cô mới phát hiện ra rằng bản thân cô không hề hiểu rõ tính cách thật của anh ta.

Cuối cùng, cô lạnh lùng trả lời: “Thực xin lỗi, từ lúc anh hủy hôn ước, từ lúc các người phản bội lời hứa giữa hai bên thì chúng ta đã triệt để kết thúc rồi.”
Khuôn mặt của Lương Khang biến sắc khi, anh ta nhanh chóng ôm chân Hoàng Thiên Thiên và van xin.

Tuy nhiên, cô lại tiếp tục nói: “Anh đừng quỳ trước mặt tôi và khóc nữa, anh làm vậy sẽ khiến tôi tự trách bản thân nhiều hơn.

Bởi vì anh càng cư xử tệ hại, thì tôi càng ghét việc tôi từng có mắt như mù, nhìn không ra con người thật của anh.”
Lương Khang nghe vậy hoàn toàn tuyệt vọng, cả người như người mắt hồn.

Trần Ninh thấy Hoàng Thiên Thiên không lựa chọn quay lại với Lương Khang, cũng đồng ý với lựa chọn của cô.

Tiếp theo, anh lạnh lùng nhìn hai cha con Lương Phi Bằng, thờ ơ nói: “Dù hai người đã xin lỗi và thừa nhận lỗi làm của mình, nhưng nếu chỉ xin lỗi là xong thì có chút quá dễ dàng cho hai người.

Nếu không trừng phạt thì sau này.

ai cũng dám làm xằng làm bậy.”
Lương Phi Bằng run rẫy cầu xin: “Thiếu soái, Lương gia chúng tôi xin chấp nhận bất cứ hình phạt nào của ngài.


Chỉ xin ngài lưu lại một nén hương khói của gia đình tôi.”
Trần Ninh là một vị tướng của trấn quốc và là Bắc Lương này lại thuộc lãnh thổ Bắc Cảnh.

Nói một cách chính xác, nơi này thuộc quyền kiểm soát của Trần Ninh.

Ông ta rất sợ anh sẽ tức giận mà trực tiếp xóa bỏ Lương gia.

Trần Ninh lạnh giọng: “Nhà họ Lôơng của các có tiền nhưng không có đức.

Tôi yêu cầu các người quyên góp một nửa tài sản của mình để làm từ thiện.

Ngoài ra, Lương gia phải ở ẳn ba năm và không được bước ra khỏi nhà trong ba năm để suy ngẫm lại về những sai lầm của các người.

Có ý kiến gì không?”
Quyên góp tài sản làm từ thiện! Phải ở ẩn trong ba năm!
Trong lòng Lương Phi Bằng cảm thấy đau nhói, chắc chắn lần này Lương gia bị thiệt hại kinh tế vô củng lớn.

Tuy nhiên, may mắn thay ông ta vẫn còn giữ lại được Lương gia..

Hai cha con ông ta vội vã dập đầu lại chịu phạt: “Không có vấn đề gì, chúng tôi lập tức làm theo yêu cầu của Thiếu soái!
Trần Ninh bình thản nói: “Tốt lắm, tôi sẽ phái Bàng Hổ giám sát các người.

Nếu như các người không làm đúng yêu cầu thì chuẩn bị lãnh thêm hình phạt nghiêm khắc!”
Lương Phi Bằng kinh hãi: “Vâng vâng vâng! Tôi đã hiểu.”
Trần Ninh ra lệnh cho đám người của ông ta và Lâm Thiên: “Tất cả các người có thể cút được rồi.”
Chia nhóm người của Lâm Thiên và Lương Phi Bằng như vừa được đại xá, nhanh chóng bỏ chạy lấy người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận