Ngay sau đó, anh nhìn về phía Trương Hợp, một trong hai tử tù trong đại sảnh rồi ôn tồn hỏi: “Trương Hợp, anh có nhận ra tôi không?”
Trương Hợp giơ tay chào, xúc động nói: “Cả đời này tôi không hồi hận về việc gia nhập quân đội Bắc Cảnh.
Thuộc hạ một ngày làm quân lính của Thiếu soái thì cả đời này mãi không bao giờ quên.
Sao tôi có thể không nhận ra Thiếu soái? “
Anh chậm rãi nói: “Vì anh vẫn chưa quên đi xuất thân của anh, nên tôi muốn hỏi anh một cậu.
Bây giờ anh có đủ tự: tin đánh thắng người kia không?”
Người kia mà Trần Ninh nói, chính là Lữ Siêu – một tử tù còn lại.
Trương Hợp nhìn Lữ Siêu, tên này cao hơn hai mét và cao hơn anh ta rất nhiều, đến thể hình đều lớn hơn anh ta một vòng.
Hơn nữa nửa thân dưới của Lữ Siêu vô cùng vững vàng, hơi thở có lực và ánh mắt như điện, chỉ nhìn thoáng qua liền biết hắn là siêu cấp cao thủ.
Trương Hợp nghiền răng: “Thuộc hạ nhát định sẽ đánh bại hắn!”
Trần Ninh gật đầu: “Được rồi, tôi rất mong chờ, hy vọng anh đừng để tôi thất vọng và đừng làm mắt mặt quân Bắc Cảnh.”
Rất nhanh, trận đấu giữa Trương Hợp và Lữ Siêu đã bắt đầu.
Hoác Thiên Đô lạnh lùng nói với Trương Hợp và Lữ Siêu: “Hai người chỉ có thể chiến đấu trong vòng tròn năm mươi mét vuông này.
Ai rơi ra khỏi vòng tròn, hoặc không đứng lên được trước thì xem như người đó thua cuộc.
Người thắng sẽ được sống, kẻ thua cuộc phải chết! Nếu không còn vấn đề gì, thì cuộc giác đấu chính thức bắt đâu.”
Trương Hợp và Lữ Siêu, giống như hai con thú hoang, khi Hoắc Thiên Đô dứt lời liền ngay lập tức lao vào nhau và tung ra một loạt tán công như vũ bão.
Lô Chiếu Anh giấu không được vẻ đắc thắng: “Cú thúc củi chỏ này quá đẹp, ha ha! Binh át chủ bài của Thiếu soái chỉ có như thế, có vẻ trò chơi này sắp kết thúc rồi!”
Ông ta chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Trương Hợp – người bị đánh gãy máy cái xương sườn, đang nghiền răng nghiền lợi đứng dậy.
Anh ta gầm lên như dã thú bị thương, tiếp tục vồ về phía Lữ Siêu.
Tiếp theo, Trương Họp liên tục bị đánh ngã, xương sườn bị gãy không ít; tay trái và tay phải của anh ta đều bị đánh gãy, rũ xuống không nhác lên được.
Anh ta hết lần này đến lần khác ngã xuống, máu tươi sớm đã chảy đầm đìa khắp người.
Mỗi lần mọi người cho rằng trận đấu sẽ kết thúc, thì lần đó anh ta lại vùng vẫy đứng lên một cách thần kỳ.
Trên người Lữ Siêu đều tránh không khỏi bị thương.
Hắn phẫn nộ mắng: “Mày còn cố chấp làm gì? Mày còn kiên trì vì cái gì? Mau đi chết đi!” Nói xong, hắn dốc hết sức lực, lao thẳng về phía Trương Hợp.
Trương Hợp đứng tại chỗ, trên người bê bết máu và đứng loạng choạng.
Tuy nhiên, khi Lữ Siêu đến gần, anh ta đột nhiên nghiêng người tránh đi.
Lữ Siêu giẫm mạnh vào vũng máu trên đắt, lập tức bị trượt chân, lao về phía trước một cách mắt kiểm soát.
Lúc này, Trương Hợp dốc hết sức lực toàn thân mà nhảy bật lên, đá vào ót của Lữ Siêu một cái nhanh như chớp.
Rác!
Sau đầu của Lữ Siệu bị lõm sâu vào trong tích tắc, hắn không kịp kêu gào đã chết thảm tại chỗ.
Mọi người có mặt tại đây đều sững sờ trước tình thế đảo ngược này.
Lô Chiếu Anh càng lộ ra vẻ tức giận, kinh hô: “Cái gì?”
Trương Hợp quỳ mạnh xuống đất, ngắng khuôn mặt đầy máu lên và cố gắng chống lại cơn đau dữ dội từ lồng ngực.
Anh ta mặc cho cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nặn ra một nụ cười đầy nước mắt.
Anh ta nhìn Trần Ninh, khàn giọng nói: “Thiếu soái, may là tôi không làm ngài mắt mặt!”
Trương Hợp vồn là tử tù, trước đó anh ta đã từng đồng ý với yêu cầu của Lô Chiếu Anh.
Mặt khác, Lô Chiếu Anh cũng biết rằng, thực lực của Lữ Siêu cao hơn Trương Hợp.
Cho nên, trước khi trận đấu bắt đầu, ông ta rất chắc chắn.
Nhưng ông ta không ngờ sau khi Trương Hợp nhìn thấy Trần Ninh thì lại đổi ý, hơn nữa còn phát huy trình độ khủng khiếp đánh bại Lữ Siêu.
Chuyện này, làm gì có cái lý đó!
Trần Ninh nhìn Trương Hợp đang quỳ trên mặt đất, máu me đây người, vừa định lên tiếng.
Nhưng Hoắc Thiên Đô đã nhìn Trương Hợp, không nhịn nổi mà quát lên: “Khốn nạn, mày dám giở trò gian dối, tao chém mày trước!”
Hoắc Thiên Đô nói rồi, rút kiếm Long Tước ra, vèo một cái xông lên, một kiếm chém tới sau gáy Trương Hợp đang quỳ trên mặt đất, muốn chặt đứt đầu Trương Hợp.
Có không ít người ở đây thấy vậy, không nhịn được mà thấp giọng kinh ngạc thốt lên.
Điển Chử và Bát Hồ Vệ đều tức giận ra mặt, bọn họ muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa rồi.
Hoắc Thiên Đô đã sắp chặt cái đầu Trương Hợp xuống!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, một bóng người nhanh chóng vọt tới.
Kiếm của Hoắc Thiên Đô còn chưa hạ xuống, thì một bóng người vững chãi đã tung một cú đá cao, kinh động lòng người.
Xoạt!
Một đôi giày quân nhân màu đen đá trúng đầu, làm tóc tai rối tung lên.
Đến một tiếng kêu thảm của Hoắc Thiên Đô cũng không vang lên, cứ thế bị bóng người vững chãi kia đá bay ra ngoài như một con diều đứt dây, ngã rằm xuống đất, cứ thế mát mạng.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn lớn mắt, há hốc miệng, mãi một lúc lâu mà không thể ngậm lại.
Ai thế?
Tốc độ nhanh tới như vậy, kịp thời ra tay cứu Trương Hợp?
Là ai?
Một cước này, cứ thế đá chết dũng tướng Hoắc Thiên Đô dưới trướng Bắc Cảnh vương?
Là ai?
Dám to gan giết người ở Bắc Cảnh vương phủ?
b9 ÚP 666.Gon đổ, Gói ể 6ã tmi4tbifflng cáo Tất cả mọi người ở đây đều nhìn bóng người vững chãi đang thản nhiên đứng trên con đường dẫn vào phòng lớn.
Chỉ thấy, người đàn ông đó mắt sáng như sao, tay áo phấp phới trong gió, khí phách hiên ngang, không phải Thiếu soái Trần Ninh thì còn có thể là aï?
Rằm!
Có rất nhiều tư binh và gia thần mặc đồ đen, áo giáp đen tay cầm chặt chuôi kiếm, xuất hiện quanh địa sảnh, bao vây nơi này đến một giọt nước cũng không lọt ra được.
Điển Chử và Bát Hổ Vệ ào ào rút vũ khí ra, bảo vệ bên cạnh Trần Ninh, giận dữ hét lên: “Các người muốn tạo phản sao?”
Những tư binh và gia thần này theo bản năng nhìn về phía Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh.
Vẻ mặt Lô Chiếu Anh lập tức biến hóa máy lần, cuối cùng thì giận dữ nhìn đám thuộc hạ và gia thần của mình, giận dữ hét lên: “Làm càn, các người đang làm cái gì vậy, các người định vô lễ với Thiếu soái sao, tất cả cút xuống hết đi.”.