Rằm!
Gia thần và các tư binh lập tức cúi đầu, ào ào lui xuống.
Lô Chiếu Anh nhìn thi thể thuộc hạ đắc lực của mình, Hoắc Thiên Đô, nằm trên mặt đất, đáy mắt xuất hiện sự: thù hận, nhưng anh ta nhanh chóng mỉm cười nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi không dạy dỗ tốt đám thuộc hạ này, làm cậu hoảng hốt rồi.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Không thể nói là hoảng hốt được, tôi đã sớm nghe nói tới phong cách hành sự của Bắc Cảnh vương tộc, nhà họ Lô rồi, tôi còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn đại không phải sự thật, không ngờ lời đồn đó còn nhẹ nhàng cho các người lắm.”
“Hành vi của nhà họ Lô các người, còn tệ hơn lời đồn nhiều.”
Sắc mặt Lô Chiếu Anh sầm xuống: “Thiếu soái nói như vậy là thế nào đây?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đã nói là thi đấu rồi, vậy mà Trương Hợp thắng các người lại muốn giết người, các người đã lên kế hoạch tính kế tôi từ trước rồi, các người coi tôi là đồ ngu chắc?”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì lúng túng, có trách thì chỉ có thể trách thường ngày thuộc hạ của ông ta đã làm chuyện thô lỗ ở Bắc Lương thành quen rồi.
Ông ta vẫn không nói gì!
Trần Ninh cũng tiếp tục lạnh lùng nói: “Lô tiên sinh, ông có biết lần này tôi quay về Bắc Cảnh, có tình tới Bắc Lương một chuyến, mục đích là gì hay không?”
Ánh mắt Lô Chiếu Anh liếc hai cái, lắc đầu: “Không biết!”
Trần Ninh từ tốn nói: “Có phải ông có một người con nuôi tên là Lô Thanh Phong, liên quan tới vụ án sát hại Tần Vô Song không?”
Lô Chiếu Anh phủi sạch liên quan: “Thằng nhóc đó là con nuôi của tôi, không sai, nhưng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nó từ lâu rồi, tất cả hành động của nó tôi đều không chịu trách nhiệm, nó đã không còn liên quan gì tới nhà họ Lô chúng tôi từ lâu.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Vậy thì tốt!”
Sắc mặt Lô Chiếu Anh thì tái xanh cả đi, Trần Ninh dám dụ dỗ thuộc hạ của ông ta nhận tội ngay trước mặt ông ta.
Sắc mặt ông ta tái xanh, trầm giọng mà nói: “Thiếu soái, tôi cảm thấy hơi mệt, không thể chiêu đãi cậu được rồi.”
“Người đâu, tiễn Thiếu soái!”
Quân sư có vấn của Lô Chiếu Anh – Tiêu Lương đi tới trước mặt Trần Ninh, giơ tay ra rồi nói: “Mời Thiếu soái, tôi tiễn các vị.”
Trần Ninh mỉm cười, dặn dò Điển Chử đem thanh Long Tước về làm chiến lợi phẩm, còn tiện tay xách cả Trương Họp bị thương đi theo.
Tiêu Lương ngăn cản Điển Chử, trầm giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, đây là tử tù, cho dù thắng trận đấu thì cũng phải ngồi trong nhà từ Bắc Cảnh, hơn nữa còn là tù chung thân.”
“Thiếu soái đem người này đi, không hợp quy tắc.”
Trần Ninh khẽ mỉm cười, dò hỏi Điển Chử: “Người này nói tôi không hợp quy tắc, anh thấy sao?”
Điển Chử trầm giọng mà nói: “Thiếu soái là thống soái Bắc Cảnh, có quyền tùy tình hình mà giải quyết ở toàn bộ Bắc cảnh.”
“Nếu quân đội Bắc Cảnh cần người, ngài có thể trưng dụng toàn bộ tội phạm ở Bắc Cảnh bất cứ lúc nào, bất cứ ai cũng không được phản kháng.”
“Trưng dụng một tội phạm nho nhỏ như Trương Hợp, hoàn toàn đúng với quy củ.”
Trần Ninh nhìn Tiêu Lương, mỉm cười nói: “Đội trưởng đội cảnh vệ của tôi nói như vậy, đã giải thích đủ rõ ràng chưa?”
Đám người Tiêu Lương nghẹn họng, không nói nên lời, cũng không thể ngăn Trần Ninh đưa Trương Hợp đi được nữa.
Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh thấy đám thuộc hạ của mình ăn quả đẳng trước mặt Trần Ninh, chỉ có thể tức giận phất tay áo bỏ đi.
Trần Ninh mỉm cười, dẫn mấy người Điển Chử đi.
Lô Chiếu Anh hàm hầm quay về thư phòng, ngồi xuống ghế dựa, tức giận khó mà bình tĩnh lại được, giơ tay càm một cái chặn giấy bằng ngọc thạch ở trên bàn ném đi, cứ thế làm ngọc thạch vỡ nát.
“Thằng nhãi Trần Ninh này, khi tôi còn là thủ trưởng trong quân đội, còn chẳng biết cậu ta đang ở đâu!”
“Vậy mà bây giờ cậu ta dám to gan làm càn trước mặt tôi như vậy!”
Đột nhiên, quân sư Tiêu Lương đi tới, cung kính nói: “Vương gia!”
Lô Chiếu Anh nói: “Tiêu Lương, ông suy nghĩ một đối sách, tôi phải nhanh chóng giải quyết Trần Ninh.”
Tiêu Lương do dự một chút rồi nói: “Vương gia!”
“Trước đó các lão Đường Bá An gọi tới báo tin, nói Quốc chủ mắt con trai, rất tức giận.”
“Quốc chủ ra lệnh cho Trần Ninh và người phụ trách An ninh quốc gia mới – Nguyễn Hồng đang điều tra vụ án này, Đường các lão nói thời gian này chúng ta biết điều một chút, đừng trêu chọc Trần Ninh vội.”
Lô Chiếu Anh híp mắt lại, sau đó nói: “Bây giờ chỉ sợ rằng không phải chúng ta trêu chọc cậu ta, mà là cậu ta tìm tới chỗ chúng ta tính sổ.”
“Ông phải biết rằng, đánh hổ không đánh chết, có thẻ hổ sẽ quay lại ăn thịt người đấy.”
Trần Ninh và Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đưa Trương Hợp tới bệnh viện, để Trương Hợp xử lý vét thương.
Sau đó hỏi chuyện từ Trương Hợp!.