Cuối cùng mới biết, nhà của Trương Hợp ở gần Bắc Lương, vì vấn đề phá dỡ, anh ta lỡ tay đánh chết người phá dỡ nhà, bị phán án tử hình.
Còn nói cả chuyện Hoắc Thiên Đô yêu cầu anh ta thua trước Lư Siêu, nếu không sẽ giết cả nhà anh ta ra.
Nói xong, anh ta nghẹn ngào cầu xin Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi sợ rằng trong cơn tức giận Bắc Cảnh vương sẽ giết chét cả nhà tôi, cầu xin ngài dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cứu người nhà của tôi.”
Trần Ninh nói: “Yên tâm đi, nếu tôi đã đưa anh đi, thì sẽ không trơ mắt nhìn anh và người nhà của anh gặp chuyện.”
Trần Ninh nói xong thì dặn dò Điển Chử: “Anh sắp xếp một chút, dù sao nhà của Trương Hợp cũng đã bị dỡ đi rồi, sắp xếp cho cả nhà bọn họ tới phía Nam sinh sống, tránh xa phân tranh đi.”
“Còn nữa, đánh tiếng một chút, ai dám động vào cả nhà Trương Hợp, chính là đang cản trở quân đội Bắc Cảnh chúng ta.”
Điển Chử nói: “Vâng, thuộc hạ làm ngay.”
Sắp xếp cho cả nhà Trương Hợp xong, Trần Ninh rời khỏi bệnh viện.
Điển Chử nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên kích động nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, có một tin tốt.”
Trần Ninh sửng sót: “Tin tốt gì?”
Điển Chử mỉm cười nói: “Thiếu soái phu nhân tới rồi!”
Cái gì?
Trần Ninh cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Anh vội hỏi: “Sính Đình sao, cô ấy tới rồi?”
Điển Chử mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng vừa nhận được tin tức của Tần Phượng Hoàng.”
Thì ra, làm nhân viên của tập đoàn Ninh Đại có rất nhiều phúc lợi, trong đó có chuyến du lịch mỗi năm một lần.
Không phải Tống Sính Đình vẫn chưa nghĩ ra chuyến du lịch của công ty này nên đi đâu sao?
Mấy hôm nay phải chia cách với Trần Ninh, ngày đêm nhớ nhung, vì vậy Đồng Kha liền đưa ra đề nghị, đơn giản chọn Bắc Cảnh làm địa điểm du lịch của công ty năm nay.
Tống Sính Đình nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, tới Bắc Cảnh du lịch, như vậy đâu phải đi du lịch chứ, là đi tìm Trần Ninh.
Nhưng cô lại không chịu nổi nỗi nhớ nhung Trần Ninh, cô cứ thế tuyên bố, năm nay chuyến du lịch của công ty có thể chọn một trong hai nơi.
Một là Tam Á ở Giang Nam!
Nơi còn lại chính là thành phó Bắc Lương ở biên giới phía bắc!
Nhân viên có tư cách tham gia chuyến du lịch của công ty, có thể tự mình lựa chọn đi Tam Á hoặc đi Bắc Lương, chỉ phí du lịch đều do công ty chỉ trả.
“Chồng!”
“Cha!”
Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh cũng không nhịn được mà vui mừng gọi.
Trần Ninh đi lên, bế cô con gái, mỉm cười nhìn Tống Sính Đình: “Sao mọi người lại tới đây du lịch thê?”
Tống Sính Đình mỉm cười, mặt đỏ lên: “Công ty tổ chức đi du lịch, nên em tới thành phó Bắc Lương tham quan một chút, mở mang kiến thức về Bắc Cảnh của đất nước.”
Đồng Kha cười khanh khách nói: “Cái chính là chị Tiểu Tần nói, đến thành phố Bắc Lương du lịch có thể gặp được anh rễ.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, còn có mấy người Tần Phượng Hoàng cũng không nhịn được mà bật cười ha ha.
Tống Sính Đình đỏ mặt, lan tới tận cổ, xáu hổ đến mức gượng gạo.
Trần Ninh bế con gái, mỉm cười nhìn Tống Sính Đình và mấy nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại: “Ngoại thành thành phố Bắc Lương có một nơi phong cảnh rất thơ mộng, suối nước nóng ở đó rất nồi tiếng.”
“Đêm nay chúng ta ở lại khách sạn, tắm suối nước nóng, ăn mỹ thực Bắc Cảnh đi.”
Mấy nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại hoan hô khen hay!
Tống Sính Đình cười híp mắt nhìn Trần Ninh, cô không thèm để ý tới chuyện du lịch hay ăn uống gì, có Trần Ninh ở bên cạnh đã rất rất ám áp rồi.
Nhóm người Trần Ninh nhanh chóng đi tới làng du lịch thơ: mộng ở thành phó Bắc Lương.
Ở làng du lịch có nhiều khách sạn do người dân mở, những khách sạn do nhà dân mở này đều có hồ nước nóng.
Tất nhiên là Cả nhà Trần Ninh chọn khách sạn lớn nhát, nhà này có hai hồ nước nóng, có thể để nam nữ tắm nước nóng riêng.
Vì có quá nhiều người nên một khách sạn không đủ chỗ.
Cho nên, mấy nhân viên của tập đoàn Ninh Đại ở lại khách sạn khác.
Sau khi lấy phòng, mấy người Trần Ninh, Tống Sinh Đình lập tức đi tắm hồ nước nóng.
Trần Ninh, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, Tống Trọng Bân, mấy người đàn ông cùng tới một hồ nước nóng lộ thiên.
Tống Sính Đình, Đồng Kha, Mã Hiểu Lệ, Tống Thanh Thanh và cả Tần Phượng Hoàng thì tới hồ nước nóng trong nhà.
Mấy người Trần Ninh không biết rằng, từ khi bọn họ ra khỏi sân bay tới làng du lịch thơ mộng này, luôn bị một người âm thầm theo dõi.
Người âm thầm theo dõi hành tung của máy người Trần Ninh chính là thuộc hạ của Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh.
Lô Chiếu Anh nắm rõ hành tung của máy người Trần Ninh như lòng bàn tay.
Sau khi biết mấy người Trần Ninh tới làng du lịch thơ mộng đó, ông ta cười gằn, gọi quân sư Tiêu Lương tới, dặn dò: “Ông dặn dò vua thổ phỉ Ngưu Thiên Son, tôi có chuyện cho ông ta làm!”
Tiêu Lương vội hỏi: “Chuyện gì?”
Lô Chiếu Anh nói: “Ông nói với vua thổ phi Ngưu Thiên Sơn, kiếm cớ giết đám người Tràn Ninh.”
Tiêu Lương nghe vậy thì hai mắt mở lớn, không nhịn được mà nói: “Ngưu Thiên Sơn là tên tội phạm đầu sỏ bắt trị ở Bắc Cảnh chúng ta, dưới tay ông ta cũng có hơn một nghìn tên thuộc hạ dám liều mạng, thậm chí còn có vũ khí súng đạn.”
“Nhưng Vương gia bảo ông ta động vào Thiếu soái, sợ là ông ta không có lá gan đó đâu!”
Lô Chiếu Anh cười nói: “Ngưu Thiên Sơn là tên thổ phỉ lỗ mãng, chưa từng gặp mặt Thiếu soái Bắc Cảnh, ông ta nhận ra Trần Ninh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh sao?”
“Ông chỉ cần nói rằng đám Trần Ninh là thương nhân, bảo ông ta giết đám người Trần Ninh, rồi cho ông ta một chút lợi lộc, nhất định ông ta sẽ làm theo.”.