Chiến Long Vô Song


“Bây giờ tôi yêu cầu ông quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, sau đó bồi thường một 100 tỷ phí tổn thát tinh thần.”
“Nếu ông làm theo, tôi có thể suy nghĩ tới việc cho ông được toàn thây.”
Cái gì?
Đám người Ngưu Thiên Sơn kinh ngạc tới mức ngây người!
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng, cả máy người Mã Hàn cũng hai mặt nhìn nhau.

Nhưng mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trần Ninh đang dùng gậy ông đập lưng ông, vừa rồi không phải Ngưu Thiên Sơn giăng bẫy, đòi 10 tỷ phí tổn thất tinh thần sao?
Không ngờ Trần Ninh còn ác hơn, thẳng thắn đòi 100 tỷ phí tổn thất tinh thần.

Hơn nữa nghe Trần Ninh nói thì cho dù Ngưu Thiên Sơn trả tiền, cuối cùng cũng khó thoát được cái chết, chỉ là có thể giữ lại toàn thây mà thôi.

Ngông cuồng, thật sự quá ngông cuồng!
Ngưu Thiên Sơn trợn tròn hai mắt, không dám tin mà nhìn Trần Ninh: “Thằng ranh này, dám đòi tiền tao, ở Bắc Cảnh này mày là người đầu tiên đấy!”
Những thuộc hạ sau lưng Ngưu Thiên Sơn, ai nấy đều đằng đằng sát khí, tức giận nhìn Trần Ninh.


Trần Ninh vẫn giữ biểu cảm thản nhiên như không, khẽ mỉm cười nói: “Trùng hợp thật, ở Bắc Cảnh, trong mắt tôi, thổ phỉ như ông chẳng là cái thá gì cả.”
Ngưu Thiên Sơn nghe vậy, ánh mắt thoáng xuất hiện một tia sát khí.

Ông ta giận dữ bật cười: “Ha ha, mày muốn tìm đường chết phải không, vậy thì đừng có trách tao.”
“Người đâu, tiễn thằng ranh này đi!”
Người đàn ông hung dữ cầm dao kia lập tức dẫn một đám thuộc hạ xông về phía Trần Ninh.

“Thằng ranh, đi chết đi!”
Người đàn ông hung dữ nói, chém một dao nhắm vào mặt Trần Ninh.

Tống Sính Đình không nhịn được mà hoảng sợ thốt lên: “Trần Ninh, cẩn thận!”
Trần Ninh giơ tay lên, dễ dàng bắt được con dao của người đàn ông hung dữ kia.

Con dao của người đàn ông hung dữ cầm dao kia chỉ còn cách ngực Trần Ninh mấy xăng-ti-mét, nhưng vẫn không thể tới gần thêm chút nào nữa.

“Mày!”
Người đàn ông hung dữ kia vừa tức giận vừa sợ hãi, anh ta cảm thấy dường như tay của mình bị một cái kìm giữ lại, cho dù anh ta dùng toàn bộ sức lực của mình giãy dụa cũng không thể nhúc nhích được chút nào.

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng!
Tay trái anh hơi dùng sức, rắc một tiếng, cứ thế bẻ gãy tay của người đàn ông hung dữ kia.

AI Người đàn ông hung dữ kia đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.

Nhưng Trần Ninh đã đoạt lấy con dao, trở tay quay dao lại, con dao liền đâm từ mặt bên trái của anh ta, xuyên tới mặt bên phải.

Cứ thế biến thành một tên thổ dân châu Phi.

Trần Ninh lại giơ chân đá một cước, cứ thế đá bay anh ta ra.

Những tên tội phạm còn lại đều không cơ hội xông tới gần Trần Ninh, bị Bát Hỗ Vệ nhanh như chớp ra tay, cứ thế bị đánh bại.


Ngưu Thiên Sơn không ngờ thuộc hạ của Tràn Ninh lại lợi hại như vậy, những thuộc hạ này của ông ta vốn không sánh được với bọn họ.

Ông ta quả quyết tháp giọng ra lệnh: “Bọn họ quá khó giải quyết, lầy súng ra!
Bên cạnh ông ta liền có mười mấy tên thuộc hạ ào ào lấy súng ra.

Nhưng Điển Chử nhanh mắt thính tai, hành động còn nhanh hơn.

Điển Chử giống như được thần súng bảo vệ, nháy mắt rút súng ra, còn không ngắm bắn, tốc độ nổ súng còn nhanh hơn bọn họ, ào ào bắn ra.

Một loạt tiếng súng vang lên!
Mười máy xạ thủ của Ngưu Thiên Sơn đều trúng đạn giữa mi tâm, rồi chết đi.

Ngưu Thiên Sơn há hốc miệng!
Thuộc hạ của Trần Ninh không chỉ biết đánh nhau, hơn nữa còn có tay súng thần.

Ông ta đùng đùng nổi giận, bắt đầu nghỉ ngờ: Trần Ninh thật sự chỉ là thương nhân bình thường thôi sao?
Thường ngày bọn thổ phỉ bắt nạt người dân bình thường đã rất hung hãn, nhưng khi gặp phải người lợi lạ, bọn họ còn sợ hơn người bình thường.

Đám người này giống như chó hoang, nhìn thấy thỏ thì nhào tới, nhưng gặp phải một đàn sư tử thì sẽ không chút do dự mà nhanh chân bỏ trồn.

Sau khi Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thể hiện thực lực đáng sợ của mình ra, bọn thuộc hạ của Ngưu Thiên Sơn lập tức chạy trốn tứ phía.


Sắc mặt Ngưu Thiên Sơn vô cùng khó coi, ông ta cũng muốn bỏ trồn.

Nhưng lúc này ông ta đã bị Điển Chử lạnh lùng nhìn chằm chằm, vốn không có cơ hội bỏ trồn.

Ông ta hốt hoảng nhìn Trần Ninh, dùng giọng giang hò nói chuyện với Trần Ninh: “Người anh em, núi sông có giao điểm, làm người thì nên để lại cho nhau một con đường, sau này có thể còn gặp lại, cậu đừng tự chặn đường lui của mình.”
Ông ta vừa dứt lời thì chóng cả mặt.

Trần Ninh vốn đứng cách ông ta mười mét, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt ông ta.

Ông ta còn chưa hoàn hồn thì Trần Ninh đã giơ tay lên tát một cái.

Chát!
Ngưu Thiên Sơn bị Trần Ninh đánh phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài, ngã rằm xuống mặt đất, không chỉ có nửa bên má sưng phù mà hàm răng cũng bị Trần Ninh đánh rụng mấy cái.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người anh em sao, ông là cái thá gì mà dám xưng anh em với tôi?”
Đúng vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận