Chiến Long Vô Song


Dương Kiếm Long thấy thế, nhịn không được nhíu mày.

Một đám bộ hạ phía sau ông ta, thấy Điển Chử dám hoàn thủ, hơn nữa còn đem máy binh sĩ đều lật đổ, ai nấy đều kinh hãi, muốn móc súng lục ra.

Dương Kiếm Long lại ngăn thủ hạ lại: “Trước không nên xằng bậy!”
Thì ra, Dương Kiếm Long nhìn thấy thuật cận chiến trong quân Điển Chử sử dụng, dường như cảm thấy có chút không đúng.

Ông ta lạnh lùng nhìn chủ tớ Trần Ninh, trầm giọng nói: “Tiểu tử, néu cậu vẫn luôn nói cậu là Thiếu soái Bắc Cảnh, vậy hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, chứng minh cậu là Thiếu soái.”
“Nếu không, đừng trách tôi quyết tâm.”
Trên thực tế!
Có rất nhiều máy thu hình giám sát trong doanh trại!
Lúc này trong phòng giám sát doanh trại, một sĩ quan làm nhiệm vụ, đang cằm bộ đàm, lớn tiếng nói: “Góc tây nam của sân huấn luyện, có người ngoài xung đột với Dương sư trưởng, hơn nữa còn làm bị thương binh sĩ của chúng ta”
“Đội tuần tra phụ cận, mau đi qua trợ giúp Dương sư trưởng, trợ giúp Dương sư trưởng bắt nhân vật gây sự.”

Đội tuần tra xung quanh nhận được tin tức, lập tức nhao.

nhao chạy đến hiện trường.

Mà lúc này, Trần Ninh đang nhìn Dương Kiếm Long cười lạnh nói: “Ông muốn tôi chứng minh thân phận, được, vậy ông liền mở mắt chó của ông nhìn rõ đây là cái gì?”
Trần Ninh nói xong, tay giơ lên, một thứ đồ màu đỏ bay ra, ông ta hoàn toàn không kịp trốn tránh.

Dương Kiếm Long bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa vật màu đỏ bay tới tốc độ quá nhanh, ông ta hoàn toàn không kịp né tránh.

“Chát!”
Trên mặt Dương Kiếm Long bị hung hăng đập một cái, giống như bị người ta tát một cái, da mặt nóng bỏng đau đón.

Trần Ninh ném ra thứ màu đỏ, sau khi đập vào mặt ông ta, sau đó rơi xuống, ông ta theo bản năng đưa tay bắt lấy.

Ông ta cúi đầu nhìn, rõ ràng là một giấy chứng nhận sĩ quan!
Những bộ hạ phía sau ông ta, rung giọng nói: “Cậu dám công kích sư trưởng chúng tôi, muốn chết…
Dương Kiếm Long vội vàng ngăn thủ hạ, run giọng nói: “Dừng tay lại, mọi người dừng tay lại cho tôi.”
Các bộ hạ của ông ta lúc này mới chú ý tới chứng chỉ sĩ quan màu đỏ trong tay Dương Kiếm Long.

Tim mọi người đều nhát tề kinh hoàng một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, kinh nghỉ bất định nghĩ: “Trời ơi, là chứng chỉ sĩ quan, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự: là Thiếu soái?”
Dương Kiếm Long bất an mở giấy chứng nhận màu đỏ của Trần Ninh ra, trên đó có một tắm ảnh và họ tên của Trần Ninh.

Ngoài ra, danh tính và cấp bậc của anh đều được viết rõ trên giấy chứng nhận..


Trong cột Bộ phận ghi là: Tổng bộ quân khu Bắc Cảnh.

Chức vụ: Tổng chỉ huy quân đội Bắc Cảnh.

Hai chữ nỗi bật được viết ở cột Cấp bậc: Thiếu soái.

Tay của Dương Kiếm Long không khỏi run lên!
Những tên thuộc hạ xung quanh ông ta, thậm chí nhóm người của Triệu Tiên Nhi cũng biến sắc khi đọc được nội dung của giấy chứng nhận mà Dương Kiếm Long đang câm.

Đừng bảo là tiểu tử trước mặt họ chính là Thiếu soái đó chứ?
Dương Kiếm Long ngắng đầu nhìn Trần Ninh, vẫn không tin rằng anh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh.

Lúc này, Triệu Tiên Nhi mới hoàn hồn, cô ta lập tức cười nhạo: “Ha ha, chả trách tên này dám tự nhận mình là Thiếu soái, hóa ra đã chuẩn bị cả ID từ trước.”
Dương Kiếm Long nghe thé, hai mắt sáng lên: “Là giả ư?”
Triệu Tiên Nhi cười híp mắt, nói: “Anh Dương, anh đừng để bị cậu ta lừa.

Tất cả hẻm nhỏ đường lớn đến gầm cầu hay cột điện thoại, thậm chí cả nhà vệ sinh công cộng, đâu đâu cũng có những tờ quảng cáo nhỏ về dịch vụ làm giả chứng chỉ.


Cho dù là bằng cấp, chứng chỉ nghề, hoặc cái thứ gọi là chứng chỉ quân đội, chỉ cần một trăm tệ thì những kẻ chuyên làm giả chứng chỉ sẽ tạo ngay một tắm cho anh.”
Dương Kiếm Long lập tức sáng tỏ! Ông ta giơ giấy chứng nhận màu đỏ trong tay lên, nhìn về phía Trần Ninh, cười nói: “Chết tiệt! Một người sáng suốt như tôi đây suýt chút nữa đã bị cậu dọa.”
Dương Kiếm Long lập tức hạ lệnh cho đội tuần tra: “Các người lập tức bắt giữ đám lừa đảo này.”
“Tuân lệnh!”
Hàng chục lính tuần tra được trang bị vũ khí hùng hồ tiếp cận Trần Ninh, chuẩn bị sử dụng thủ đoạn mạnh để bắt giữ Trần Ninh và đồng đội của anh.

Tuy nhiên, đúng lúc này từ xa bỗng truyền đến một tiếng súng.

Tiếng súng bất ngờ này khiến những người có mặt tại hiện trường đều giật mình.

Dương Kiếm Long tức giận nhìn về phía phát ra tiếng nỗ súng, chửi rủa: “Chết tiệt! Thằng khốn nào dám bắn khi chưa có lệnh của…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận