Ninh Viễn Đông cười khổ: “Em trai, tuy rằng chúng ta là hào môn mạnh nhất ở Tô Hàng, ngay cả toàn Hoa Hạ cũng chịu sự ảnh hưởng của Ninh gia.
Thế nhưng so với Trần Ninh, chúng ta chẳng là gì cả.
Người ta có địa vị cao, trong tay nắm giữ quân đội trọng yếu.
Làm sao chúng ta có thể chống lại người này?”
Lão thái quân có cùng suy nghĩ, bà ta nói: “Khi Trần Ninh xúc phạm gia đình chúng ta, mẹ đã nói với chị gái Ninh Tịnh của các con là hy vọng nó sẽ nhờ Đường Bá An dạy cho Trần Ninh một bài học.
Nào ngờ Đường Bá An lại cho người chuyển một tin nhắn cho mẹ, dặn mẹ đừng chọc tức Trần Ninh.”
Nói đến đây, lão thái quân nhìn về phía Ninh Bắc Chiến, bảo: “Đường Bá An có thể ôm thuyền trong bụng nên không muốn đối đầu với Trần Ninh.
Chúng ta không có sự: giúp đỡ từ Đường Bá An, vậy làm sao động vào Trần Ninh đây?”
Mọi người trong phòng khách cũng đồng ý với cách nói này.
Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, con rẻ Đường Bá An của họ là trưởng lão Nội các, trừ khi ông ta đồng ý giúp Ninh gia đối phó với Trần Ninh, nếu không sẽ rất khó để gia tộc bọn họ chông lại anh.
Ninh Bắc Chiến lên tiếng: “Anh rẻ giờ đã là Các lão rồi, đồng thời anh ấy đang tích cực chuẩn bị để tranh ngôi Quốc chủ tiếp theo.
Ở thời điểm quan trọng này, anh ấy không muốn va chạm với tên nhóc Trần Ninh là điều đương nhiên.
Nhưng chưa chắc gia đình chúng ta không thể đối phó được Trần Ninh!”
Mọi người nghe xong đều trở nên thích thú, lão thái quân tò mò hỏi: “Ò, vậy làm thế nào?”
Ninh Bắc Chiến cười lạnh: “Tuy rằng Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, nhưng mà hiện tại cậu ta không ở đại bản doanh Bắc Cảnh, mà là ở Tô Hàng của chúng ta.
Người ta thường bảo đa số thắng thiểu số.
Đối với Trần Ninh, một khi cậu ta không có binh lính bảo vệ thì rất dễ đối phó.
Ví dụ như, chúng ta sẽ sai một nhóm cao thủ giết chết Trần Ninh.
Như vậy chẳng phải báo thù được rồi sao?”
Mọi người trong Ninh gia, nhất là Ninh Lam, vừa nghe ông ta nói vậy thì ánh mắt của cô ta đột nhiên nóng rực, lộ ra vẻ điên cuồng.
Lão thái quân mở to hai mắt, bà ta nheo mắt ché giễu: “Có lý, Ninh gia ta đã muốn báo thù, thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Mẹ còn nghe nói Trần Ninh luôn gây khó cho Đường Bá An.
Nếu giết được Trần Ninh, có thể xem như giúp con rễ loại bỏ một kẻ thù hùng mạnh.
Mẹ tin chắc rằng Bá An sẽ rất vui, sau này nhà ta có chuyện gì thì cậu ấy sẽ tích cực giúp đỡ chúng ta.”
Ninh gia đã thói ngang tàn, vậy mà gần đây họ đã nhiều lần bị Trần Ninh dạy dỗ.
Lòng tự tôn cao cao tại thượng của bọn họ bị chà đạp, ÿ y có Các lão chống lưng mà quyết định âm thầm trả thù Trần Ninh.
Đêm đó!
Ninh Bắc Chiến phái đi tám cao thủ của “Thiên Long Bát Bộ” ám sát Trần Ninh.
Lúc bấy giờ, trăng đã lên cao và trời đang nỗi gió lớn, Trần Ninh và Lý Vãn Tình cùng Điển Chử bước ra từ một quán bar.
Hóa ra, Lý Vãn Tình biết được Trần Ninh đã là Thiếu soái Bắc Cảnh, bảo rằng đây là chuyện vinh quang của gia đình và chị gái sẽ rất vui.
Một câu nói như vậy đã chạm vào nỗi nhớ sâu sắc của Trần Ninh dành cho mẹ anh.
Vì vậy, anh và Lý Vãn Tình đã đến quán bar để giải tỏa nỗi buồn, uống vài ly và ôn lại rất nhiều chuyện cũ về mẹ anh.
Chẳng máy chốc đã đến nửa đêm, Trần Ninh mới đề nghị quay trở về.
Trần Ninh và Lý Vãn Tình đang đứng ở bên một con phố vắng vẻ, Điển Chử nhanh chóng lái một chiếc xe sang gắn cờ đỏ chạy đến.
Lý Vãn Tình vừa chuẩn bị lên xe cùng Trần Ninh, nhưng cô lại phát hiện anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Sao vậy?
Lý Văn Tình bối rối nhìn theo hướng nhìn của Trần Ninh, liền nhìn thấy bốn bóng người to lớn xuất hiện ở đoạn đầu đường.
Cô hoảng hót khi trông thấy điều này, lại nhìn sang đầu đường bên kia thì phát hiện thêm bốn người cao to xuất hiện.
Tám vị khách bí ẳn xuất hiện trên hai đầu phó, đã bao vây.
lấy họ.
Điều mà Lý Vãn Tình không biết, đó là trong một chiếc xe công vụ đang đậu ở bên đường cách đó không xa.
Một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn ngồi ở ghế sau và người này chính là Ninh Bắc Chiến.
Lúc này, ông ta đang ngồi trong xe, nhìn về phía Trần Ninh với vẻ chế nhạo.
Trong lòng ông ta dâng lên một tia khoái trá: “Trần Ninh ơi là Trần Ninh! Cho dù cậu có địa vị cao đã sao? Nắm giữ binh lực thì đã sao? Nơi này là địa bàn của Ninh gia chúng tôi, nếu cậu đắc tội với chúng tôi, cậu vẫn phải chết!”
Bên ngoài, Lý Văn Tình phát hiện ra tám bóng người to lớn xuất hiện ở hai đầu con phố mang theo hơi thở chết chóc, khiến bà bắt giác sợ hãi.
“Tiểu Ninh…”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Những tên này nhắm vào cháu, dì lên xe trước đi, để cháu xử lý bọn chúng.”
Lý Vãn Tình không yên tâm, nhưng cuối cùng cô vẫn lên xe trước.
Bởi vì cô biết bản thân chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không thể giúp được gì nhiều.
Trái lại, việc bà ở lại đây có thể sẽ trở thành gánh nặng của Trần Ninh và khiến anh bị thương.
Lúc Lý Vãn Tình lên xe, Điển Chử chuẩn bị xuống xe để bảo vệ Trần Ninh.
Tuy nhiên, anh đã lên tiếng ngăn cản: “Tôi không cần anh bảo vệ, anh bảo vệ dì tôi thật tốt vào.”
Điển Chử nghe vậy chỉ có thể trở lại xe, chịu trách nhiệm bảo vệ Lý Vãn Tình.
Trần Ninh đi về phía trước vài bước đến giữa lòng đường.
Anh chậm rãi châm thuốc, nhấp một ngụm rồi nhàn nhạt nói: “Nửa đêm sao lắm chó hoang chạy ra thế này?”
Chó hoang?
Tám thân hình khổng lồ đó, tức Thiên Long Bát Bộ mà Ninh gia đã bí mật nuôi dưỡng, nghe Trần Ninh vậy đã hoàn toàn bị chọc giận..