Ngày thứ ba, Ninh gia.
Đây là ngày cuối cùng trong kỳ hạn Trần Ninh cho Ninh gia, cũng là ngày cuối cùng Ninh Khuyét tuyên bố đợi Trần Ninh đưa ra quyết định.
Hôm nay, bạn bè thân thuộc, đệ tử, môn sinh của Ninh gia toàn bộ đều có mặt, một nhóm máy vạn người.
Cũng bởi vì người hôm nay Ninh Khuyết đối phó là Trần Ninh, không ít người không muốn dính vào vũng bùn này, nếu không người đến ủng hộ Bố Y vương sẽ càng nhiều hơn.
“Bá chủ ngầm Tô Hàng, Tương Thiên đến!”
“Bá chủ ngầm Thượng Hàng, Hoàng Kim Thành đền!”
“Tổng bá chủ ngầm Đông Hải, Lục Hải Sinh đến!”
Nhóm lão đại kéo đến nói liền không dứt.
Hơn nữa bọn họ sau khi đến đều cung kính đi vào nhà, hành lễ vấn an với Bố Y vương Ninh Khuyết đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng khách.
Sau đó liền lui về một bên, ngồi vào vị trí theo cấp bậc tôn ti của mình chời đợi.
Ninh Viễn Đông lúc này đến bên cạnh Ninh Khuyết, nhẹ giọng nói: “Cha, các khách quý hàu như đều đã đến rồi!”
Ninh Khuyết híp mắt, gật đầu nói: “Được!”
Nói xong, ông ta đứng lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi người tiến lên vài bước, sau đó nhìn một vòng những người có mặt ở đây.
Ông ta trầm giọng: “Mọi người đều biết, lão phu quy ẩn rừng nói, cũng không nghĩ đến những ngày gần đây sẽ có người nhiều lần khi dễ Ninh gia tôi, giết con trai tôi, phế cháu nội của tôi, còn tuyên bố muốn san bằng Ninh gia tôi.
Mọi người nói xem, việc này phải giải quyết thế nào?”
Mấy vạn người ở trong phòng lập tức có người dẫn đầu thét lên: “Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đồng thanh thét, sát khí đằng đằng, kinh thiên động địa.
Ninh Khuyết nhìn ngoài đám thuộc hạ, còn có không ít các lão đại đến trợ giúp, tất cả đều ý chí chiến đấu sôi sục, ông ta không khỏi lộ ra biểu tình hài lòng.
Ông ta nâng tay lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Ông ta từ từ nói: “Đúng, Trần Ninh nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích.
Nói cách khác, cho dù cậu ta có là Thiếu soái Bắc Cảnh, chúng ta cũng sẽ chiến cùng cậu ta đến cùng.
Hơn nữa các vị yên tâm, tôi đã báo cho Đường các lão, quân khu Đông Hải sẽ không nghe theo sự điều khiển của Trần Ninh, sẽ không dính líu đến việc này.
Về phần quân Bắc Cảnh, nếu chưa được phê duyệt, bọn họ sẽ không thể tiền vào khu vực Đông Hải.
Cho nên hôm nay ân oán của Ninh gia cùng cá nhân Trần Ninh, mọi người không cần lo sẽ có người khác tham gia.”
Mọi người ở hiện trường nghe vậy liền yên tâm.
Bọn họ đều đồng lòng nói: “Phải khiến Trần Ninh giải thích, trả công đạo lại cho mọi người.”
“Đúng, nói cách khác chúng ta liền cùng hắn đánh tới cùng, không có quân đội giúp đỡ, hắn cũng không thể đánh.”
“Đúng vậy, chúng ta mới là chủ nhân của Tô Hàng, ở đây rồng cũng phải hạ, hổ cũng phải nằm.”
Bồ Y vương Ninh Khuyết nhìn mọi người đều khí thế, ý chí chiến đấu sôi sục, mặt liền thoải mãn.
Ông ta cảm thấy cho dù Trần Ninh có hóa rồng, thì bọn rắn độc như ông ta vẫn có đủ tư cách khiêu chiến Tràn Ninh.
Ông ta hỏi: “Trần Ninh đã đến chưa?”
Bá Đao nói: “Còn chưa thấy bóng dáng.”
Cuồng Kiếm cũng cười lạnh nói: “Lão gia đã báo cho Đường các lão, hơn nữa chỉ huy quân khu Tô Hàng Tần tướng quân cũng nói sẽ không giúp Trần Ninh.
Tôi đoán Trần Ninh kia biết được Ninh gia người đông ngựa khỏe, Bắc Cảnh quân của cậu ta lại không thể tự tiện tiến vào khu vực phòng thủ của Đông Hải, mà quân Đông Hải lại không giúp hắn, hắn không tìm thấy người giúp, nên sợ không dám đến rồi.”
Đám người Ninh Khuyết nghe vậy thì ha hả cười rộ lên.
Mà ngay lúc mọi người đều nghĩ Trần Ninh sẽ không đến, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng cười lạnh lùng: “Ai nói tôi không dám đến?”
Câu này nói ra trầm ổn hữu lực, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Sau đó, trong vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chỉ nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ngất, ánh mắt sắc bén mang theo một hàng thủ hạ không nhanh không chậm tiến vào.
Người đàn ông này chính là Thiếu soái của Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.
Phía sau Trần Ninh là Lý Vãn Tình cùng Điển Chử.
Sau lưng họ còn có tám thủ hạ thân hình cao lớn, chính là Bát Hỗ Vệ.
Mọi người nhìn thấy Trần Ninh đều có chút khiếp sợ.
Ngay cả Bố Y vương Ninh Khuyết cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, chậm rãi nói: “Trần Ninh, cậu thật sự dám đến?”
Trần Ninh cười cười: “Sa trường như tu la địa ngục tôi cũng không chíu nhíu mày, quân địch của đất nước này tôi đều từng đánh qua, Ninh gia của ông tôi vì sao không dám đến?”
Mọi người nghe được lời này của Trần Ninh, sắc mặt có chút thay đổi.
Tuy rằng Ninh gia có hơn vạn người, mà Trần Ninh chỉ mang đến hơn 10 người.
Nhưng khí phách này của Trần Ninh quả thật khiến cho người ở đây đều có chút thay động dung, xem ra Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ đều không phải chỉ là hư danh.
Ninh Khuyết hơi cong môi lên, cười lạnh noi: “Không hỗ là chiến thần Bắc Cảnh, có khí phách.
Người đâu, mang ghé cho chiến thần ngồi!”
Lời Ninh Khuyết vừa dứt, Bá Đao bên cạnh ông ta lập tức đáp: “Vâng!”
Ánh mắt hẹp dài của Bá Đao nhíu lại, giống như một mũi tên sắc nhọn, sau đó đột nhiên vung tay lên.
Chiếc ghé nặng gần trăm cân bên cạnh hắn liền như một quả đạn pháo hung hăn bay về phía Trần Ninh.
Sắc mặt Lý Văn Tình đứng bên cạnh Trần Ninh lập tức thay đổi, chiếc ghế nặng hơn trăm cân có thể ném về phía này, thân thủ thật sự dọa người.
Thậm chí một con bò nếu như đập trúng cũng có thể chết ngay lập tức..