Sắc mặt Hoàng Bách Vạn tái nhọt, thần tình sợ hãi, ông ta đã muốn quỳ xuống đất cùng với con trai mình, phẫn nộ chất vấn anh ta một câu: “Rốt cục mày đã làm gì để chọc.
giận mấy đại nhân vật như vậy, vì cái gì kéo đến toàn những đại lão gia?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Bây giờ ông còn muốn chúng tôi tự phế hai chân không?”
Cả người Hoàng Bách Vạn run rẩy, miệng chua sót, mở.
miệng lại không nói ra lời.
Tô Định Quốc hừ lạnh nói: “Cái thứ vô liêm sỉ này, Trần.
tiên sinh là Thiếu soái Bắc Cảnh, Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, ông còn dám khi dễ người Điển gia như vậy, ông thật đúng là chán sống rồi!”
Cái gì?
Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái?
Trần Ninh vậy mà lại là Thiếu soái?
Hoàng Bách Vạn nghe vậy, huyết áp nháy mắt tăng vọt, sắp hộc máu đến nơi.
Ông ta cuối cùng cũng không thể đứng thẳng nữa, bùm một tiếng quỳ xuống.
“Tha mạng, thị tôn tha mạng, Thiếu soái tha mạng…”
Trần Ninh nói với Tô Định Quốc: “Loại người vô liêm sĩ như vậy, Tô thị tôn xử lý đi.”
Tô Định Quốc vội vàng nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Nói xong, Tô Định Quốc tuyên bồ rút lại chức trưởng thôn của Hoàng Bách Vạn, hơn nữa ra lệnh cho Giang Lượng lập hồ sơ điều tra hành vi phạm pháp của Hoàng Bách Vạn, từng cái từng cái một, phải đem tội trạng của cha con Hoàng gia đem ra trừng trị hết.
Giang Lượng trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Hoàng Bách Vạn nghe vậy, hai mắt tối sầm, lập tức hôn mê bắt tỉnh.
Hoàng Thiên Lâm cả người run rẫy, mặt mày xám xịt, miệng run run nói: “Xong rỒi, hoàn toàn xong l* BẾP Tội trạng của nhà bọn họ nếu được đào ra, cho dùng không bị bắn chết thì cũng đủ để bọn họ ngồi tù chung – thân.
Đám người cha con Hoàng gia đều bị bắt đi, lập tức xử trí nghiêm khắc.
Nhóm người Tô Định Quốc cũng không dám ở lại quấy rầy, đều cùng Trần Ninh cáo từ rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Điển Chử, Điển Dân, Điển Nhã, cùng Trần Ninh và Bát Hỗ Vệ.
Cho đến lúc này Điển Dân và Điển Nhã vẫn còn chút mông lung, chưa thể khôi phục tinh thần.
Điển Nhã kích động kéo tay Điển Chử, hưng phần hỏi: “Anh hai, anh là đội trưởng đội cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, vậy anh là Đại tá rồi, là quân hàm cao đúng không?”
Điển Chử mỉm cười gật đầu!
Điển Dân nhịn không được hỏi: “Con trai, vị Trần tiên sinh này chính là thủ trưởng của con, cũng là Thiếu soái Bắc Cảnh sao?”
Điển Chử gật đầu, nghiêm túc nói: “Ba, vị này chính là đại anh hùng của quân khu bọn con, thống soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
Điển Dân kích động không chịu được, run run nói: “Con trai nhà chúng ta lại có thể làm đến Đại tá, còn là đội trưởng cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, đây là kiêu hãnh của Điển gia chúng ta.”
Trần Ninh cười nói: “Điển Chử là một chiến sĩ vĩ đại, hơn.
nữa cũng là một quân nhân vĩ đại, điều này hết thảy là do sự cố gắng của anh ấy, anh ấy thật sự là niềm kiêu hãnh – của Điển gia mọi người.”
Điển Chử hiếm thấy trở nên ngại ngùng, vội vàng nói: “Cha, lần này con về thăm nhà là do Thiếu soái có công vụ ở Tô Hàng, ngài ấy liền nhắc con về thăm nhà.”
Điển Dân thần tình trở nên sáng lạn hơn, kích động đến giọng nói có chút run: “Cảm ơn, cảm ơn, thủ trưởng thật quan tâm đến Điển gia chúng tôi.”
Ngày hôm đó, Điển Dân liền xuất viện.
Nhóm thôn dân biết Điển Chử là đội trưởng cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, một đám người liền chạy đến chúc mừng, cho Điển gia không ít mặt mũi.
Hơn nữa sau khi Hoàng Bách Vạn bị bắt đi, ghế trưởng thôn liền trồng, Điển Dân liền được đề cử giữ chức trưởng thôn này.
Phong quang mà trước nay Điển gia chưa từng có.
Có rất nhiều thân thích thường ngày không cùng Điển gia tới lui, nay đều chạy tới.
Trong đó có anh họ xa của Điển Chử, Lưu Siêu.
Lưu Siêu này cũng là một quân nhân, nhập ngũ ở quân khu Tô Hàng, làm một Thượng úy.
Lưu Siêu hai ngày nay được nghỉ ở nhà, anh ta nghe em họ Điển Chử đã về nhà, còn đã làm đến Đại tá liền vội vàng chạy đến chúc mừng.
Buổi tối, Điển gia ở đình viện trong thôn bày tiệc, chiêu đãi Trần Ninh cùng các bạn bè thân thích.
Trên bàn ăn, Lưu Siêu đã uống máy chén, sau khi rượu ngắm vào người, nói nhỏ với Điển Chử: “Em họ, cậu trở nên nổi bật như vậy.
mà anh bây giờ chỉ mới là một Thượng úy nhỏ nhoi.
Đời.
này của anh không có chí hướng gì lớn, chỉ hi vọng có thể.
lại thăng một bậc, từ cấp Úy lên đến Tá, anh đây liền thấy.
mãn nguyện.”
Điển Chử mỉm cười nói: “Cố gắng lên, nhất đinh có cơ hội.”
Lưu Siêu lại uống một chén rượu, sau đó hạ giọng nói: “Cơ hội vẫn luôn có, chỉ là anh đây không có tiền.
Anh đang nghĩ em họ cậu có thể giúp anh nói với Thiếu soái một tiếng hay không? Giúp anh đề bạc một chút.”.