Chiến Long Vô Song


Người đàn ông mặc quần áo tù này, chình là người mới là vài ngày trước bỏ ra 1 triệu để nhờ Hà Dương giúp mình thăng lên một cấp, Lưu Siêu.

Khi Hà Dương nhìn thấy Lưu Siêu, đồng tử của ông ta đột nhiên giãn to ra.

Trên đường đi đến đây, Hà Dương đã mơ hồ có chút bất an.

Vừa rồi Trần Ninh đột nhiên hỏi thăm tình hình của quân doanh Tô Hàng đã doạ ông ta sợ hết hồn.

Lúc này, lại nhìn thấy Lưu Siêu trong bộ quần áo tù nhân, ông ta càng thêm trố mắt nghẹn lời, chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh trúng
Trần Ninh cười hỏi:
"Hà Dương, ông có biết anh ta không?"
Hà Dương lúc này mới nhận ra, Thiếu soái gọi ông ta đến đây là có dụng ý khác.

Thiếu soái căn bản không phải muốn giải quyết chuyện của con trai ông ta, mà là nhằm vào quân doanh Tô Hàng.

Trán ông ta bắt đầu đổ mồ hôi như mưa!
Ông ta định nói rằng ông ta không quen biết Lưu Siêu, nhưng nói ra chắc cũng không ai tin, vậy nên ông ta chỉ bấm chăt da đầu nói:
“Câu ta
hình như là người của quân doanh Tô Hàng chúng tôi, không biết sao lại ở đây, còn mặc quần áo tù nhân nữa chứ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? "
Trần Ninh nhàn nhạt nói:
"Lưu Siêu đã thành thật thú nhận hành vi phạm tội của mình."
"Hà Dương, nếu tôi đã gọi ông đến đây, nghĩa là tôi đã nắm được không ít chứng cứ rồi."
"Nếu không, tôi sẽ không gọi ông đến."
Nếu bây giờ ông đồng ý phối hợp

với chúng tôi, tự thành thật khai báo, chúng tôi sẽ giảm nhẹ hình phạt, thậm chí cho phép ông lấy công chuộc tội."
Hà Dương lúc này mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
"Thiếu soái, tôi không biết ngài đang nói cái gì?"
"Tôi không có gì để khai báo cả!"
"Hơn nữa, ngài là chỉ huy của quân Bắc Cảnh, còn chúng tôi là người của quân Đông Hải.

Hình như ngài không có quyền quản lý chúng tôi."
Hà Dương vừa dứt lời!
Cửa phòng làm việc bị mở ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc một bộ vest nữ chỉnh tề bước vào, lạnh lùng nói:
"Ngài ấy có quyền!"
Hà Dương vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp này thì rất kinh ngạc, thất thanh nói:
"Nguyễn cục trưởng!"
Đúng vậy, người phụ nữ này chính là Cục trưởng An ninh quốc gia mới nhậm chức cách đây không lâu, Nguyễn Hồng...!
Nguyễn Hồng bước vào, lạnh lùng nói với Hà Dương:
"Quốc chủ đích thân ủy quyền cho tôi và Thiếu soái chịu trách nhiệm điều tra vấn đề của doanh trại quân khu Tô Hàng.

Bây giờ ông còn dám chất vấn Thiếu soái có quyền quản lý các ông nữa không?"
Cái quái gì vậy?
Ánh mắt Hà Dương lóe lên vẻ kinh hãi!
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra vấn
đề lần này rất lớn, hơn nữa hoàn toàn không thể chiếu lệ cho qua chuyện được.

Lúc này, ông ta bất ngờ rút súng ở thắt lưng ra, định dùng súng tự sát.

Nguyễn Hồng thấy vậy thì thất thanh la lên.

Vương Đạo Phương cả giận nói:
"Ông dám!"
Chén trà trong tay Trần Ninh nhanh như chớp bay ra, chỉ trong tích tắc, nó đã bắn trúng cánh tay đang cầm súng của Hà Dương.

Tay của Hà Dương tê rần, cầm súng không vững, khẩu súng lục trực tiếp rơi xuống đất.

Vào lúc này, Vương Đạo Phương nhảy ra như một con hổ dũng mãnh, đè Hà Dương xuống đất.

Nguyễn Hồng cũng lao tới, đá văng khẩu súng lục dưới đất sang một bên.

Trần Ninh nhắc nhở:
"Cẩn thận, đừng để ông ta cắn lưỡi tự sát."
Vương Đạo Phương thật sự phát hiện ra Hà Dương đang muốn cắn lưỡi tự tử!
Ông trực tiếp bóp chặt lấy cằm Hà Dương, dùng lực, rắc một tiếng, làm trật hàm dưới của Hà Dương, khiến cho ông ta không có cơ hội cắn lưỡi tự sát nữa.

Lúc này, nhóm người Điển Chử, Bát Hổ Vệ và Chiêm Thiết Quân cũng lao vào giúp chế ngự Hà Dương.

Nguyễn Hồng thở phào nhẹ nhõm nói:
"Lúc trước tôi có điều tra một vụ
án tham nhũng lớn, vừa tìm được một chút manh mối.


Tên đó sợ chúng tôi sẽ đào ra được đồng phạm của hắn ta nên tự đâm đầu chết rồi."
Trần Ninh nhìn Hà Dương vẻ mặt rất không cam tâm, thà chết cũng không chịu thành thật khai báo, trầm giọng nói:
"Ông ta càng muốn giấu thì càng có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề."
Vương Đạo Phương hỏi:
"Thiếu soái, tên này thà chết chứ không thú nhận, xử lý thế nào đây?"
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"ông ta
muốn chết, nhưng mà có một số việc ông ta chưa khai báo rõ thì có muốn chết cũng chết không xong đâu."
"Hơn nữa trong quân đội có rất nhiều cao thủ thẩm vấn mà.

Tôi tin tưởng cho dù ông ta có làm bằng sắt, cũng sẽ chịu không được mà khai ra."
Thành phố Tô Hàng, doanh trại quân đội.

Vài chiếc xe jeep từ ngoài cổng tiến vào, những người lính gác cửa lập tức giơ tay chào.

Xe jeep dừng lại trước tòa nhà làm việc!
Tần Thành có dáng người cao lớn cùng với vài cấp dưới đắc lực xuống xe, vẻ mặt ai nấy đều rất u ám, bọn họ bước nhanh vào tòa nhà làm việc.

Tần Thành sải bước đi vào văn phòng, bên trong có rất nhiều nhân viên văn thư đang làm việc, thấy bọn họ vào thì quay sang nhìn nhau thắc mắc.

Diệp Thiên Tinh, một trong những thủ
hạ đắc lực của Tần Thành, trực tiếp nói với tất cả những người có mặt ở đó:
"Tất cả đi ra ngoài, không ai được phép ở lại."
"Rõ!
II
Mọi người ở đó vội vàng đứng dậy rời khỏi khu văn phòng.

Tần Thành dẫn theo đám người Diệp Thiên Tinh, đi thẳng vào phòng làm việc của ông ta, đóng sầm cửa lại, còn kéo cả rèm lại.

Sau khi tắt hết điện thoại di động và bật các phương tiện chặn sóng tín
hiệu để đảm bảo không bị rò rỉ thông tin, Tần Thành ngồi trên ghế trầm giọng nói:
"Tên Hà Dương chết tiệt kia xảy ra chuyện rồi."
Một câu nói của ông ta khiến nhóm người Diệp Thiên Tinh giật nảy mình.


Diệp Thiên Tinh vội vàng hỏi:
"Tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Thành nói cho mọi người biết tin liên quan đến việc Hà Dương xảy ra chuyện mà ông ta vừa nhận được.

Diệp Thiên Tinh và những người
khác đều trở nên vô cùng hoảng sợ:
"Cái gì, Trần Ninh vậy mà bắt giam Hà Dương với con trai của ông ta lại rồi?"
Tần Thành nói:
"Đúng vậy, tôi đã kháng nghị với bên trên rồi, yêu cầu Trần Ninh phải thả người ngay lập tức."
"Nhưng bên trên đáp lại là Trần Ninh sẽ thả người ra sau khi xong chuyện, bảo tôi phải kiên nhẫn chờ."
Khi Tần Thành nói lời này, vẻ mặt ông ta vừa kinh hãi vừa tức giận, ông ta lớn tiếng nói:
"Sự việc này rõ ràng
là rất kỳ lạ.

Tôi nghi ngờ Trần Ninh đang nhắm đến chúng ta, thậm chí là do bên trên phái Trần Ninh đến điều tra chúng ta."
"Nếu Trần Ninh điều tra ra được chuyện đó của chúng ta thì tất cả chúng ta đều sẽ toi đời.

Ngay cả toạ sư của chúng ta Đường các lão có lẽ cũng sẽ bị liên lụy."
Diệp Thiên Tinh và những người khác đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi!
Diệp Thiên Tinh nhanh chóng nói:
"Tướng quân, sự tình nếu đã nghiêm trọng như vậy, vậy ngài mau chóng
liên lạc với Đường các lão, nhờ ông ấy giúp chúng ta giải quyết nguy đi!"
Tần Thành lắc đầu:
"Tôi gọi điện thoại cho ngài ấy rồi, nhưng ngài ấy không nghe máy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận