Chiến Long Vô Song


Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Trọng Hùng ra khỏi tòa nhà đang xây dở trước rồi lái xe rời đi.


Bọn Điền Chử tự sẽ chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả nên Trần Ninh không cần phải lo lắng về điều đó.


Trên đường đi, Tống Trọng Hùng nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình đầy nghỉ ngờ.


Ông ta vẫn còn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng với cảnh tượng vừa rồi, Trần Ninh bất ngờ gọi một nhóm binh lính đến giết hết những kẻ bắt cóc do Chúc gia phái tới.


Quá ngang tàng rồi!

Tuy nhiên, trong lòng ông ta cũng có rất nhiều thắc mắc.


Ví dụ như Trần Ninh là ai và tại sao cậu ta có thể kêu gọi các chiến sĩ đến giúp đỡ, như vậy cần phải có bao nhiêu quyền lực mới được?

Nhưng ông ta không dám hỏi, chỉ có thể nghi hoặc nhìn chằm chằm Trần Ninh.


Không lâu sau, Trần Ninh lái xe jeep đến biệt thự Tống gia.


Tống gia Tống lão gia tử là Tống Trọng Bình và mấy người Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ vẫn chưa ngủ.
Tống Trọng Hùng đã bị người khác bắt cóc thì làm sao họ có thể ngủ được?

Tuy nhiên, họ sợ bọn bắt cóc manh động nên không dám gọi cảnh sát.


Chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đi đi lại lại.


“Bác cả đã về rồi!”

Con trai của Tống Trọng Bình là Tống Hạo Giang từ bên ngoài chạy vào kinh ngạc thốt lên.



Đám người Tống lão gia tử vừa nghe thấy thì đều tỏ ra vui mừng, cùng nhau đi ra ngoài chào đón họ.


Họ vừa đi ra khỏi phòng khách thì đã thấy Tống Trọng Hùng khá ngượng ngùng đang đi qua sân trước cùng với Trần Ninh và Tống Sính Đình.


Tống lão gia tử chiều chuộng con trai cả nhất, vừa thấy Tống Trọng Hùng bình an vô sự trở về thì liền kích động ôm lấy Tống Trọng Hùng: “Con trai của tôi, cuối cùng thì con cũng trở về rồi, làm bố sợ chết khiếp.”

Tống Trọng Hùng cũng cảm thấy đêm nay mình cũng là kéo lại được cái mạng nhỏ, xúc động nói: “Đêm nay thực sự rất nguy hiểm, con suýt nữa đã không thể sống sót trở về.”

Tống Sính Đình dứt khoát gọi: “Ông nội!”

Tống lão gia tử nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Hai tên súc sinh các người còn dám tìm người đến bắt cóc bác cả của mình.”

“Nếu không phải tôi nói ngày mai dẫn toàn bộ cả tộc quỳ trước cửa nhà các người, để cho mọi người mắng chửi thì sợ là các người đã không buông tha cho nó!”

“Bây giờ hai đứa chúng mày còn mặt mũi đến gặp tôi sao?

Người đâu, mau đến đây đuổi hai đứa chúng nó cút đi cho tôi!”

Tống Trọng Hùng lúc này mới vội vàng thấp giọng ngượng ngùng nói: “Bố, chuyện con bị bắt cóc không liên quan gì đến bọn Trần Ninh và Tống Sính Đình.”

Mấy người Tống lão gia tử nghe vậy thì cau mày rồi hỏi: “Thật sao?”

Tống Trọng Hùng nói: “Đúng vậy, là một nhóm người khác đã làm điều đó.
Hơn nữa còn may nhờ Trần Ninh gọi một nhóm binh lính đến giết những kẻ bắt cóc đó mới cứu được con.”

Nghe vậy mọi người trong nhà họ Tống đều tròn mắt nhìn Trần Ninh, Trần Ninh có thể huy động binh lính sao?

Tống Sính Đình lúc này mới giải thích: “Thực ra không phải Trần Ninh điều động được binh lính.
Trần Ninh đã từng phục vụ trong quân đội.
Lần này bác cả bị bắt cóc nên Trần Ninh đã nhờ quân đội giúp đỡ.
Quân đội cử một vài đồng chí đến hỗ trợ giải cứu bác cả.”

Hóa ra là như vậy!

Mấy người Tống gia đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ cho rằng Trần Ninh một người nhàn rỗi vô dụng thì làm sao có thể huy động binh lính trong quân đội!


Nghe nói thành phố Trung Hải đang có các nhà lãnh đạo dẫn quân đến tập trận và huấn luyện, đồng thời cũng nhân tiện tấn công thế lực đen tối.


Trước kia còn có Cửu Văn Long và La Lâm Uyên đều cũng là do binh lính xử lý.


Những kẻ bắt cóc Tống Trọng Hùng vì quá kiêu ngạo nên Trần Ninh đã cầu cứu quân đội, quân đội lập tức phái binh lính đến xử lý.


Tất cả mọi người trong Tống gia đều không cho rằng đây là năng lực của Trần Ninh, mà là do chủ trương nghiêm trị hiện nay.


Trần Ninh và Tống Sính Đình thấy Tống gia không chào đón họ thì tự nhiên cũng không muốn nhàn rỗi mà nán lại thêm.


Dù sao thì Tống Trọng Hùng cũng đã được cứu, cũng có thể khẳng định rằng vụ bắt cóc Tống Trọng Hùng không liên quan gì đến họ.


Họ cũng không cần ở lại Tống gia nữa nên đã trực tiếp cáo biệt rời đi.


Tống lão gia tử gọi Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đến phòng làm việc của mình để hỏi cụ thể rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.


Tống Trọng Hùng không dám che giấu nên bèn một năm một mười nói hết mọi chuyện.


Sau khi Tống lão gia tử và ông Tống Trọng Bình nghe xong, nét mặt của họ thay đổi trở nên vô cùng khó coi.


Tống lão gia tử mang vẻ mặt lo lắng nói: “Thì ra là người Chúc gia!”

Tống Trọng Hùng cười khổ nói: “Chúc đại thiếu xảy ra chuyện trong nhà chúng ta, Chúc gia cảm thấy rằng gia đình chúng ta khó thoát khỏi trách nhiệm.”

Tống lão gia tử giận dữ nói: “Thật quá đáng.
Hôm qua chúng ta còn chủ động đề nghị tặng công ty con của nhà mình là công ty may mặc Thiên Tư cho Chúc gia như một món quà để xin lỗi.



Thật không ngờ họ đã đồng ý nhận lễ vật mà còn tới đối phó với chúng ta.”

Tống Trọng Bình kinh hãi nói: “Bố, anh cả, Chúc gia này là một trong tứ trụ ở Giang Nam, có quyền lực rộng khắp phương nam.
Bọn họ muốn đối phó nhà chúng ta thì chúng ta phải làm sao đây?”

Nét mặt Tống Trọng Hùng không ngừng thay đổi, sau đó nghiền răng nghiền lợi nói: “Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể dẫn họa về phía đông mà thôi.”

Tống lão gia tử vội hỏi: “Làm thế nào để dẫn họa về phía đông?”

Tống Trọng Hùng cười lạnh nói: “Chẳng phải gia đình chúng ta vừa hứa sẽ đem công ty con là công ty may mặc Thiên Tư cho Chúc gia hay sao.
Nếu Chúc gia đã có dã tâm tiêu diệt con thì công ty may mặc Thiên Tư cũng không cần thiết phải hiến cho Chúc gia nữa.
Con đề nghị giao công ty Thiên Tư cho lão nhị nhà chúng ta!”

Tống lão gia tử ngạc nhiên: “Cái gì, giao công ty Thiên Tư cho thằng sói mắt trắng Trọng Bân sao?”

Tống Trọng Hùng gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ Công ty Thiên Tư sẽ được giao cho lão nhị mà cả nhà lão nhị cũng phải được đón quay về gia tộc.”

Tống lão gia tử mở to hai mắt: “Bố đã đuổi bọn chúng ra ngoài mà còn phải mời trở về, lại còn phải giao cho bọn chúng một công ty sao?”

Tống Trọng Bình híp mắt cười nói: “Bố, con hiểu rồi, cái này chính là cái mà đại ca gọi là dẫn họa về phía đông.”

“Trước đây chúng ta đã nói giao công ty Thiên Tư cho Chúc gia.
Chúc gia có khả năng sẽ cử người tiếp quản công ty Thiên Tư mà bây giờ chúng ta lại giao công ty Thiên Tư cho nhà anh hai, đến lúc đó anh hai và người của Chúc gia rất có khả năng sẽ vì công ty Thiên Tư mà khai chiến!”

Tống Trọng Hùng cười nói: “Đúng vậy, chính là để cho cả nhà chú hai đứng ra gánh chịu ngọn lửa giận của đối phương!”

“Hơn nữa, mang chú hai quay về gia tộc cũng có thể cùng chúng ta chia sẻ một chút áp lực.”

Tống lão gia tử nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, híp mắt cười nói: “Hóa ra đây chính là sách lược dẫn họa về phía đông!

Được rồi, ngày mai bố sẽ mời lão nhị nhà chúng ta quay về, giao công ty may mặc Thiên Tư cho lão nhị!”

Buồi sáng ngày hôm sau.


Tống lão gia tử đã mang theo vài người trong nhà và nhiều món quà khác nhau đến tiểu khu Hoa Viên Giang Tân thăm gia đình Tống Trọng Bân.


Cả nhà Tống Trọng Bân vui mừng khôn xiết, vội vàng mời Tống lão gia tử và những người khác vào nhà.


Tống lão gia tử cảm ơn Trần Ninh và Tống Sính Đình tối hôm qua đã cứu Tống Trọng Hùng, đồng thời nói với Tống Trọng Bân: “Lão nhị à, trước đây bố đã làm sai một số chuyện.
Hôm nay bố đến đây chính là muốn mời cả nhà con quay lại gia tộc Tống gial”


Tống Trọng Bân vô cùng kích động, có chút không dám tin.


Mã Hiểu Lệ bán tín bán nghỉ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi nhận không nổi, miễn cho đến một ngày nào đó khiến các người không vui lại bị ông đuổi ra khỏi nhà.”

Tống Trọng Hùng híp mắt cười nói: “Con dâu hai, lần này bố thành tâm thành ý mời cả nhà các con quay về gia tộc.”

Tống Trọng Bình cũng nói: “Đúng vậy, bố muốn bồi thường cho cả nhà chú.
Ông ấy quyết định giao công ty con lớn nhất của gia đình là công ty may mặc Thiên Tư cho gia đình chú quản lý.


Số tiền do công ty Thiên Tư làm ra đều sẽ là của nhà chú!”

Lúc này không chỉ Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều bị sốc.


Mà ngay cả Trần Ninh và Tống Sính Đình bên cạnh cũng nhìn nhau, đây có phải là mặt trời mọc từ phía Tây không?

Tống Trọng Bân thật thà lương thiện.


Ông ta thấy bố mình đã đích thân đến xin lỗi, mời nhà họ trở về gia tộc, còn giao cho công ty Thiên Tư trị giá hơn 500 triệu nhân dân tệ cho mình.


Mắt ông ấy bắt đầu hơi ướt, sụt sịt nói: “Bố, một ngày làm bố cả đời làm bố.
Con không cần công ty Thiên Tư, con đồng ý sẽ trở về gia tộc.”

Tống lão gia tử cười ha ha bắt tay Tống Trọng Bân: “Không được, bố muốn bồi thường cho con, công ty Thiên Tư này từ nay sẽ là của con.”

“Nhưng bố phải nhắc nhở con rằng con phải quản lý thật tốt, nếu để mắt công ty Thiên Tư này thì bố sẽ vô cùng thất vọng về con!”

Tống Trọng Bân luôn cảm thấy rằng bố ông ấy sẽ không cho ông ta cơ hội để thể hiện, nhưng bây giờ cha ông ấy cuối cùng cũng sẵn sàng cho ông ấy một cơ hội để thể hiện tài năng của mình.


Ông ấy vô cùng kích động, lớn tiếng hứa hẹn: “Bố, con nhất định sẽ quản lý công ty Thiên Tư thật tốt.
Trừ khi con chết nếu không công ty Thiên Tư sẽ không bao giờ thoát khỏi tay con.”

Tống lão gia tử cười như không cười: “Được rồi, bố mỏi mắt mong chờ.”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận