Đêm hôm đó, Tống lão gia tử ra lệnh cho người tổ chức đại tiệc trong biệt thự Tống gia để đón Tống Trọng Bân quay lại gia tộc Tống gia.
Trong bữa tiệc, mọi người ai ai cũng đều đến chúc rượu Tống Trọng Bân, gia đình hạnh phúc, một màn gia đình đoàn viên hòa thuận.
Hôm nay gia đình Tống Trọng Bân vô cùng hạnh phúc.
Đến cả Mã Hiểu Lệ cũng cảm thấy Tống gia đã thành tâm thay đổi, muốn hóa giải mối hiềm khích và chung sống hòa thuận với họ.
Chỉ có Trần Ninh ở trong một góc đang cho con gái ăn là vẫn có vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Ninh cảm thấy giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Mấy người Tống gia này đều là những con cáo già xảo trá, không thể một sớm một chiều đều biến thành người tốt được.
Hơn nữa, người Tống gia ai cũng đều tham lam, nếu đang bình yên vô sự thì làm sao có thể giao công ty may mặc Thiên Tư trị giá mấy trăm triệu cho Tống Trọng Bân đượ!
c Trong chuyện này khẳng định phải có chiêu trò gì đó.
Công ty Thiên Tư này chắc chắn cũng có vấn đề!
Nhưng Trần Ninh nhìn dáng vẻ vui mừng phấn khởi của bố vợ, cũng không đành lòng nói lời khó nghe đả kích, nếu không sẽ trở thành kẻ ác trong mắt toàn thể mọi người ở đây.
Vả lại, bát kế trong đó có chiêu trò hay vấn đề gì thì Trần Ninh cảm thấy trước mắt đều không phải vấn đề.
Công ty Thiên Tư mà Tống gia đưa cho là một viên đạn bọc đường.
Trần Ninh cũng có thể bóc lớp đường đó ra rồi ném viên đạn lại về cho bọn họ!
Ngày hôm sau.
Tống Trọng Bân chính thức trở thành tổng giám đốc của công ty Thiên Tư.
Ông ấy đến công ty Thiên Tư cùng với Mã Hiểu Lệ, Trần Ninh và Tống Sính Đình.
“Chào mừng Tống tổng!”
Một nhóm giám đốc điều hành cấp cao của công ty Thiên Tư đã giơ biểu ngữ trước cửa công ty Thiên Tư để chào đón Tống Trọng Bân.
Tống Trọng Bân xuất thân là con một gia đình giàu có, những năm đầu còn học quản trị kinh doanh, ngoài ra mọi việc ở công ty Thiên Tư đều đang hoạt động bình thường.
Nên cứ coi như ông ấy đột ngột tiếp quản công ty thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ông ấy vô cùng nhiệt tình chào hỏi các giám đốc điều hành, sau đó đi thăm các phòng ban khác nhau của công ty, cuối cùng đến văn phòng tổng giám đốc của mình.
Ông ấy nói với phó tổng giám đốc công ty Cát Mỹ Lệ: “Tôi lần đầu đến đây nên không quen với tình hình của công ty.
Cô dặn dò mọi người rằng mọi thứ cứ hoạt động bình thường như cũ, mọi người làm việc như bình thường là được rồi.”
Cát Mỹ Lệ gật đầu: “Vâng, tổng giám đóc!”
Cát Mỹ Lệ mang theo một nhóm giám đốc cấp cao lui xuống.
Trong văn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Tống Trọng Bân hùng hồ nói: “Thật sự giống như đang nằm mơ vậy.
Thật không ngờ rằng tôi thực sự lại có cơ hội làm Tổng giám đốc công ty Thiên Tư, chịu trách nhiệm toàn bộ công ty.”
Mã Hiểu Lệ híp mắt cười nói: “Tất cả những điều này đều là nhờ con rễ tốt Trần Ninh của chúng ta.”
Tống Trọng Bân nhìn Trần Ninh đang đứng sát vai Tống Sính Đình, cười nói: “Đúng vậy, nếu Trần Ninh không giải cứu anh cả khỏi bọn bắt cóc thì cha và anh cả nhất định sẽ không giải tỏa được mối nghỉ ngờ với gia đình chúng ta.”
“Tôi có thể làm Tổng giám đốc của Công ty Thiên Tư chính là do công đầu của Trần Ninh.”
Trần Ninh cười nói: “Nào có, bố xứng đáng với tất cả những chuyện này.”
Quả thực Tống Trọng Bân với thân phận là con trai thứ của nhà họ Tống thì việc nắm quyền điều hành một công ty như vậy cũng không có gì không đúng.
Tống Sính Đình cũng cười nói: “Bố, nếu ông nội đã muốn giao phó cho bố nhiệm vụ quan trọng này thì bố phải quản lý công ty Thiên Tư thật tốt, cho ông xem vài thành quả mới được.”
Tống Trọng Bân vừa định đứng lên hùng hồn tuyên bố thì đột nhiên Cát Mỹ Lệ từ bên ngoài vội vàng bước vào, kinh ngạc đến biến sắc nói: “Tống tổng, chuyện lớn không ổn rồi.”
Tống Trọng Bân sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Cát Mỹ Lệ run rẩy nói: “Một đám kẻ xấu hung hăng đến bên ngoài và nói rằng chúng muốn tiếp quản công ty của chúng ta!”
Tống Trọng Bân vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cái gì, sao có thể có chuyện đó được?”
Cát Mỹ Lệ cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết, bọn họ nói cái gì mà công ty Thiên Tư là Tống gia nhà chúng ta tặng cho Chúc gia nhà bọn họ, hôm nay tới đây tiếp nhận!”
Mấy người Tống Trọng Bân nghe vậy thì cau mày, muốn ra hỏi thật kỹ.
Nhưng lúc này, một người đàn ông với dáng người to cao và cái đầu to đã mang theo một nhóm đàn ông mặc vest hùng hỗ xông vào gây hắn.
Tống Trọng Bân kinh ngạc hét lên: “Các người là ai, ai cho phép các người xâm phạm vào chỗ chúng tôi, bảo vệ đâu…”
Người đàn ông to lớn lãnh đạm nói: “Không cần gọi bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ chặn chúng tôi lại đã bị chúng tôi đánh gãy chân rồi, ông có gọi nữa cũng không có bảo vệ nào vào đâu.”
Tống Trọng Bân mở to hai mắt: “Anh!”
Người đàn ông đầu to lạnh lùng nói: “Tôi tên là Đại Đầu, ông chủ của tôi là Từ Cảnh Minh.
Tôi đến tiếp quản công ty thuộc về Chúc gia theo lệnh của ông chủ.”
Tống Trọng Bân tức giận nói: “Cái rắm gì vậy, công ty Thiên Tư này là của nhà họ Tống chúng tôi, từ khi nào lại trở thành của Chúc gia các người?”
Đại Đầu cười lạnh nói: “Chuyện này phải hỏi Tống Thanh Tùng, đại thiếu gia Chúc gia nhà tôi gặp nạn ở nhà họ Tống.
Tống Thanh Tùng muốn xin lỗi nên hứa sẽ tặng Thiên Tư cho Chúc gia coi như một sự đền bù.”
“Hôm nay tôi đến đây để tiếp quản toàn bộ công ty Thiên Tư.
Bây giò tất cả người Tống gia lập tức giao con dấu công ty ra, sau đó rời khỏi công ty.”
Tống Trọng Bân kinh ngạc không thôi, lớn tiếng nói: “Không thể nào.
Nếu bố tôi tặng Thiên Tư cho Chúc gia các anh thì làm sao ông ấy lại còn có thể giao công ty cho tôi?”
Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình cũng có cùng suy nghĩ với Tống Trọng Bân.
Chỉ có Trần Ninh thở dài trong lòng: Ôi, bố vợ ngốc, chuyện này không phải là rõ ràng rồi sao.
Bố của bố chỉ là hứa với Chúc gia sau đó đầy bó ra để đối phó với Chúc gia.
Đại Đầu lấy ra một tờ giấy đập lên trên bàn, hừ lạnh nói: “Nhìn rõ chưa, đây là giấy cam kết do Lão gia tử nhà ông tự mình viết.”
Tống Trọng Bân cầm lên thì thấy đó đúng là một bức cam kết do bố ông ấy viết.
Trong thư, Tống lão gia tử bày tỏ cảm giác tội lỗi về tai nạn của Chúc Cửu Linh tại Tống gia, rồi hứa sẽ tặng công ty Thiên Tư như một món quà tạ lỗi.
Sau khi đọc xong bức thư, Tống Trọng Bân hơi sững sờ.
Cát Mỹ Lệ lúc này đi tới nói nhỏ: “Chú hai, đừng tin bọn họ giở trò quỷ.
Trước đây lão gia tử chỉ là đã từng xem xét việc tặng công ty Thiên Tư cho Chúc gia làm quà tạ lỗi, nhưng Chúc gia lại đã sai người bắt cóc anh cả của chú.”
“Nếu không có Trần Ninh ra tay cứu giúp, anh cả của chú chắc đã chết rồi.”
“Lão gia thấy Chúc gia xấu xa như vậy nên liền quyết định từ chối giao công ty Thiên Tư cho Chúc gia.
Chú ngàn vạn lần không được giao công ty cho họ như vậy!”
Sau khi nghe Cát Mỹ Lệ giải thích, Tống Trọng Bân gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, chú sẽ không giao công ty cho họ.”
Tống Trọng Bân quay đầu nhìn về phía Đại Đầu, trầm giọng nói: “Công ty Thiên Tư đứng tên tôi, không có ủy quyền riêng của bố tôi, cũng không có văn bản hợp đồng chuyển nhượng chính thức thì tôi sẽ không giao công ty cho các anh.
Hy vọng Chúc gia các anh đừng ức hiệp người quá đáng.”
Nhìn thấy Tống Trọng Bân không chịu giao công ty ra, ánh mắt Đại Đầu lạnh lùng lóe lên: “Ò, một Tống gia nhỏ bé nhà ông vậy mà lại dám giở trò với Chúc gia nhà chúng ta, thật là tự tìm đường chết.”
“Nếu các ông đã không muốn uống rượu mừng thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Người đâu, đập phá tất cả khu văn phòng của công ty Thiên Tư cho tôi, cho họ xem chút kịch đặc sắc.”
Đại Đầu vừa nói xong thì ba mươi người đàn ông đứng sau lưng anh ta tay cầm dao rựa và ống sắt lập tức bắt đầu đập phá, tiếng đồ đạc vỡ vụn bắt đầu truyền ra.
Hiện trường lập tức lộn xôn, khắp nơi la hét náo loạn.
Tống Trọng Bân tức giận đến mức toàn thân run rấy: “Lũ khốn nạn chúng mày dám đập phá công ty của tao sao!”
Đại Đầu đi tới cười gần: “Tôi không chỉ dám đập phá công ty của ông đâu mà còn dám đánh ông nữa đấy.”
Đại Đầu vừa nói vừa giơ tay phải lên, hung hăng đánh về phía mặt Tống Trọng Bân, định tát cho Tống Trọng Bân một cái.
Tuy nhiên, lòng bàn tay của anh ta vẫn chưa chạm tới nơi thì Trần Ninh đã bước tới chặn trước Tống Trọng Bân.
Trần Ninh giơ tay lên nắm lấy cổ tay Đại Đầu, lạnh lùng nói: “Đây là bố tôi mà anh cũng dám đánh sao?”
: Đại Đầu kinh ngạc nhìn Trần Ninh, tay phải bị Trần Ninh nắm chặt, dù anh ta dùng hết sức giãy dụa cũng không thể động đậy được.
Trần Ninh tức giận nói: “Quỳ xuống!”
Trần Ninh nói xong bèn dơ chân đá vào đầu gói Đại Đầu.
Rắc rắc, hai tiếng xương gãy khiến người ta tê da đầu vang lên, hai chân của tên Đại Đầu vậy mà lại bị Trần Ninh đạp gãy luôn rồi.
Anh ta hét lên như một con lợn bị giết thịt, nặng nề quỳ gối trước Tống Trọng Bân.
Cả khuôn mặt méo mó vì đau đớn thống khổ, mồ hôi lạnh túa ra.
Đám người Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ kinh ngạc nhìn Trần Ninh, có chút không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Trần Ninh nhìn thì ôn hòa nho nhã, nhưng không ngờ lúc tức giận lại ra tay hung hãn như vậy.
“Thằng oắt con này dám đánh Đại Đầu ca, chúng ta cùng nhau lên giết chết anh ta!”
Nhóm người đang đập phá tháy Đại Đầu bị Trần Ninh xử lý bèn rồng to lao lên.
Tống Sính Đình và Mã Hiểu Lệ đều sợ hãi hét lên: “Trần Ninh, cần thận.”
: Đại Đầu vốn cũng hy vọng rằng người của mình có thể giết Trần Ninh.
Nhưng ngay sau đó anh ta phải thất vọng rồi.
Những cú đánh của Trần Ninh nhanh như chớp, hơn nữa còn nặng như núi, mỗi chiêu thức đều khiến đối thủ la hét và ngã xuống.
Không ai trong băng đảng của hắn ta có thể là đối thủ của Trần Ninh.
Trong vòng chưa đầy hai phút, tất cả 30 tên thuộc hạ của anh ta đều đã nằm trên mặt đắt.
Tống Sính Đình sớm đã từng thấy thân thủ của Trần Ninh nên lúc này vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn có Cát Mỹ Lệ và một nhóm giám đốc điều hành cấp cao của công ty Thiên Tư thì đều nhìn Trần Ninh với vẻ không tin, căm thấy năng lực chiến đầu của anh chàng này quá kinh người rồi đúng không?
Tống Sính Đình bước nhanh tới, quan tâm hỏi: “Trần Ninh, anh không bị thương chứ?”
Nhìn vẻ quan tâm sâu sắc trong mắt cô, Trần Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: “Không sao, chỉ dựa vào mấy bọn trộm vặt này thì còn chưa xứng làm anh bị thương.”
Vợ chồng Tống Trọng Bân đi tới, kinh ngạc hỏi: “Những người này phải làm sao đây? Có phải đi báo cảnh sát không?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không cần lãng phí tài nguyên của cảnh sát, bảo Đồng Thiên Bảo mang người tới đem đi.”
“Đồng thời thông báo cho ông chủ Từ Cảnh Minh của bọn họ rằng nếu muốn thả người thì phải bồi thường tổn thất.
Tiền chuộc của mỗi người là một trăm vạn tệ, tổng cộng là ba nghìn vạn tệ.”
Đám người Cát Mỹ Lệ nghe vậy thì ánh mắt nhìn Trần Ninh càng kỳ lạ hơn.
Những người này là người Chúc gia, một trong tứ trụ ở Giang Nam, Trần Ninh không chỉ dám đánh người của Chúc gia mà còn bắt Chúc gia phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, đây đơn giản là lột da hổ!
.