Chiến Long Vô Song


Dáng người thẳng đứng đó, đôi mắt không giận nhưng đầy uy nghiêm đó, còn có đôi môi mím chặt kia...!
Trời ạ!
Người đàn ông Hoa Hạ trước mặt, không phải chính là chiến thần Hoa Hạ ba năm trước đã đánh bại các
cao thủ của mười tám quốc gia sao! Đoàng!
Đầu Domoto Toshi như bị sét đánh trúng, cơ thể ông ta không tự chủ được mà run lên.

Ông ta kinh hãi nhìn về phía Trần Ninh, lắp bắp không nói lên lời, run rẩy nói:
"Cậu, cậu, cậu, sao lại là cậu, Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
Cái gì?
Chiến thần Hoa Hạ!
Thiên hoàng Sùng Minh, đám quý tộc và đám binh lính Đông Doanh xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.

Kể từ khi Trần Ninh tự tay giết chết liên quân 18 nước thì tất cả các quốc gia trên thế giới đều nể sợ Hoa Hạ, không một ai dám khiêu khích chiến thần Hoa Hạ.


Điều họ không ngờ tới là người đàn ông Hoa Hạ trước mặt chính là chiến thần Hoa Hạ, người đã gây chấn động thế giới 3 năm trước, giờ đây khiến cả thế giới phải khiếp sợ.

Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Xem ra ông chưa mù, vẫn nhận ra tôi.”
"Domoto Toshi, ông có chắc chắn rằng quyền miễn trừ ngoại giao của tôi là vô dụng không, có chắc là muốn bắt tôi không?"
"Các người muốn khai chiến với Hoa Hạ chúng tôi sao?"
"Có tin hay không, chỉ cần một cuộc điện thoại của Quốc chủ chúng tôi thì quốc gia của ông sẽ chặt đầu ông xuống, cung kính đưa đến trước mặt
tôi sau đó cung kính đưa tôi trở về Hoa Hạ không?"
Domoto Toshi nghe vậy thì đầu đổ đầy mồ hôi, cơ thể run như cầy sấy.

Đúng thật là như vậy!
Trần Ninh hiện là võ tướng số một của Hoa Hạ, là viên ngọc của đế quốc.


Chưa nói đến Domoto Toshi và người của ông ta có đủ khả năng để bắt Trần Ninh hay không, cho dù là Đông Doanh ra lệnh cho toàn quân bắt được Trần Ninh, thì cũng đã đắc
tội với cả Hoa Hạ.

Đến lúc đỏ, quân đội Hoa Hạ cho dù ở xa cũng nhất định sẽ hô hào đòi chém giết bọn họ, kéo quân đến Đông Doanh.

Trần Ninh không chỉ mạnh về thực lực của mình mà còn có cả Hoa Hạ làm hậu thuẫn vững chắc, nên dù đối mặt với Thiên hoàng Đông Doanh và những tên tướng như Domoto Toshi thì anh vẫn ngang ngược, cường thế như cũ.

Quay sang nhìn Domoto Toshi thì lúc này ông ta đã sớm ướt đẫm lưng đầy
mò hôi, toàn thân run bần bật.

Hắn ta cắn chặt răng, quỳ “bịch” xuống, tạ tội với anh:
"Tôi chỉ là một tên tướng bại trận, nào dám lên tiếng trước mặt chiến Thần Hoa Hạ.”
"Chuyện này là do tôi hiểu lầm, xin chiến thần tha tội cho tôi.”


Dứt lời, Trần Ninh dẫn Tống Sính Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàn ngênh ngang rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận