Thiên hoàng Sùng Minh và những người khác nhìn theo nhóm người Trần Ninh nghênh ngang rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của Trần Ninh đi khuất!
Domoto Toshi đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, ông ta và Thiên hoàng Sùng Minh nhìn nhau, cả hai đều ngại ngùng khó xử.
Một là Thiên hoàng Đông Doanh, con trai của ông ta bị Trần Ninh thiến, còn
thua cược Trần Ninh, mất mười món bảo vật quốc gia, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn theo Trần Ninh rời đi trong bất lực.
Một người là tướng quân đanh thép của Đông Doanh, nhưng lại bị Trần Ninh buộc phải quỳ xuống để thừa nhận lỗi lầm của mình và cầu xin Trần Ninh tha thứ.
Hôm nay cả hai bọn họ đều vứt hết mặt mũi đi xó nào rồi.
Domoto Toshi lúng túng nói với Thiên hoàng Sùng Minh:
"Bẩm Thiên hoàng, chuyên hôm nay hay là ngài
hãy ra lệnh cho mọi người đừng truyền ra ngoài nữa?"
Thiên hoàng Sùng Minh nghe vậy cũng vội vàng gật đầu:
"Đúng, đúng, mọi người đã nghe rõ cho tôi, chuyện tối nay không ai được truyền ra ngoài cả.”
"Kẻ nào dám để lọt ra ngoài, làm tổn hại đến tôn nghiêm của hoàng gia chúng ta và tướng quân Domoto thì chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.”
Mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt biểu thị rằng sẽ không dám truyền bậy bạ ra ngoài.
Mà ở khách sạn Kyoto trên con đường đối diện với hội sở Fuji.
Đường Khiếu Lâm đang đứng trước cửa sổ kính sát đất, tận mắt nhìn thấy nhóm người Trần Ninh bước ra khỏi cổng hội sở Fuji một cách an toàn.
Anh ta kinh ngạc, thất thanh la lên:
"Chuyện quái gì vậy, vợ chồng Trần Ninh sao lại cỏ thể nguyên vẹn đi ra khỏi hội sở Fuji thế kia.”
Thiên hoàng Đông Doanh, Kiếm
thánh Watanabe, còn cỏ tướng quân đanh thép, mấy tên đó làm cái quái gì vậy?"
"Sao lại trở mắt thả Trần Ninh đi thế kia?"
Mấy tên thủ hạ ở phía sau anh ta cũng đều rất bối rối.
Đường Khiếu Lâm vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta vốn muốn mượn dao giết người, lợi dụng hoàng tộc Đông Đình để trừ khử Trần Ninh.
Thật không ngờ, bây giờ không hiểu sao lai thất bai rồi.
Anh ta thậm chí không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Anh ta trầm giọng ra lệnh:
"Lập tức đi điều tra xem chuyện gì đang xảy ra.”
Người của anh ta rất nhanh đã điều tra được tình hình đại khái.
Thuộc hạ của anh ta quay lại, báo cáo:
"Đường thiếu, tôi đã tra ra được rồi.”
"Vừa biết được thân phận chiến thần Hoa Hạ của Trần Ninh thì Tướng
quân đanh thép Domoto đã phải quỳ xuống tại chỗ, còn Thiên hoàng Đông Doanh và các quý tộc khác thì đều câm như hến.”
"Vậy nên, nhóm người Trần Ninh mới có thể ung dung rời đi một cách bình yên vô sự như vậy.”
Như vậy cũng được ư?
Đường Khiếu Lâm sửng sốt:
"Không ngờ danh xưng chiến thần của Trần Ninh lại vang vọng đến vậy, trấn áp được cả Thiên hoàng Đông Doanh và Tướng quân đanh thép.”
Thuộc hạ hỏi:
"Đường thiếu, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Đường Khiếu Lâm híp mắt lại:
"Hoàng thất và quân đội Đông Doanh đều đã biết thân phận của Trần Ninh, bọn họ rất e sợ sự cường đại của Hoa Hạ chúng ta nên chắc sẽ không dám động đến Trần Ninh nữa đâu.”
"Xem ra, chúng ta muốn đối phó Trần Ninh thì phải tìm người khác trợ giúp.”
Thuộc hạ vội vàng hỏi:
"Đường thiếu có ứng viên thích hợp chưa?"
Đường Khiếu Lâm nheo mắt nói:
"Đại ca của Hồng Môn Đông Doanh, Hồng Kim Cương.”
Hồng Kim Cương, đại ca của Hồng Môn ở Đông Doanh, có sức mạnh rất đáng sợ, có biệt danh là Bá Vương.
Ông ta có thể đưa Hồng Môn có địa vị vững chắc ở Đông Doanh như giờ là điều rất phi thường.
Tên thuộc hạ không khỏi nói:
"Trần Ninh là người Hoa Hạ, mà Hồng Kim Cương cũng là người Hoa Hạ.
Cho
dù không biết Trần Ninh là chiến thần Hoa Hạ thì ông ta sẽ đồng ý giúp chúng ta giết Trần Ninh sao?"
Đường Khiếu Lâm chế nhạo:
"Hồng Kim Cương có thể có được chỗ đứng ở đây là nhờ có sự tàn nhẫn cùng thủ đoạn độc ác của ông ta.”
"Ông ta có lòng tham không đáy, thủ đoạn lại vô cùng độc ác.”
.