Tên hề nhảy nhót Park Sehun và bạn gái ngôi sao 18 tuổi bị đuổi khỏi Khu thiếu nhi giữa tiếng cười của đám đông.
Quản lý Khu thiếu nhi Hồng Văn Kiệt và kỳ thủ cờ vây số 1 Trung Hải Chu Lập Phong đều đến chỗ Trần Ninh tán thưởng kỳ nghệ và phẩm hạnh của Trần Ninh, nói Trần Ninh bảo vệ tôn nghiêm của Trung Quốc và dạy cho tên hề Park Sehun một bài họ!
c Tống Sính Đình ôm con gái nhìn Trần Ninh được mọi người khen ngợi, trong lòng không khỏi tự hào.
Ngày thường người khác đều coi thường chồng cô, hoặc là nói cái gì mà chồng cô vô công rỗi nghề, hoặc là nói chồng cô ăn bám vợ.
Bây giò nhìn thấy Trần Ninh được mọi người vây quanh như ngôi sao, cô hận không thể nói với những người thân và bạn bè đã cười nhạo Trần Ninh trước đây: Nhìn đi, chồng tôi giỏi giang bao nhiêu!
Con gái Tống Thanh Thanh với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn nhìn Trần Ninh đầy ngưỡng mộ, trên trán dường như viết: Bố mình giỏi nhất!
Chu Lập Phong mặc áo dài Trung Sơn cười nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh đúng là kỳ nghệ vô song, giết tên hề Hàn Quốc khiến cậu ta mắt hết mặt mũi.
Thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.”
Trần Ninh cười khẽ nói: “Tôi nhất thời phẫn nộ nên mới chơi cờ với anh ta.
Cũng may là giành chiến thắng rồi.
Vừa hay không làm xấu mặt đất nước chúng ta.”
Chu Lập Phong cười nói: “Trần tiên sinh thật khiêm tốn.
Vừa nãy tôi thấy rõ ràng.”
“Cậu hạ quân cờ thâm sâu như núi, giống như một vị tướng dẫn đầu một đội quân triệu người, san bằng tất cả, bất kỳ lực cản nào trước mặt cậu đều là châu chấu đá xe.”
“Kỳ nghệ có thể gọi là đã đạt tới cảnh giới của một tông sư.
Nào có thể nói là may mắn, Trần tiên sinh, cậu thật khiêm tốn.”
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Tôi quả thật chỉ có kỳ nghệ tầm thường.
Lần này tôi mang con đến Khu thiếu nhỉ là vì muốn tìm thầy dạy con bé chơi cờ.”
Chu Lập Phong nhìn Trần Ninh với vẻ mặt kỳ quái, tự hỏi bây giờ người ta đều tự hạ thấp mình như vậy sao?
Ngoại hình tầm thường như Cổ Thiên Lạc, kỳ nghệ tầm thường như Trần tiên sinh?
Tuy nhiên, Chu Lập Phong biết rằng kỳ nghệ mà Trần Ninh vừa rồi thể hiện ra là ở trình độ cao nhất thế giới.
Trình độ của Chu Lập Phong đã là một đối thủ khó đối phó, nếu không có người chơi cờ giỏi để học hỏi lẫn nhau thì ông ta khó mà tiến bộ được.
Vì vậy, ông ta càng muốn kết bạn với Trần Ninh, nghe nói Trần Ninh đang tìm thầy dạy cờ vây cho con gái mình, ông ta lập tức nhân cơ hội mở miệng: “Ha ha, Trần tiên sinh kỳ nghệ vô song nhưng chắc Trần tiên sinh bận công việc nên không có thời gian dạy con gái chơi cờ mà thôi.”
“Lão hủ không tài giỏi nhưng nguyện thu nhận thiên kim làm đệ tử, dạy con bé đánh cờ, không biết Trần tiên sinh có cho phép không?”
Trần Ninh vui vẻ đồng ý: “Được!”
Chu Lập Phong nhận Tống Thanh Thanh làm đệ tử trước mặt mọi người.
Ông ta có một học viện đánh cờ ở thành phố Trung Hải tên là Phương Thốn Chỉ Gian.
Sau này Tống Thanh Thanh có thể đến học viện đó của ông ta học chơi cờ vào mỗi kỳ nghỉ.
Chu Lập Phong là một giáo viên nỗi tiếng, ông ta thu nhận đệ tử đương nhiên không thể thiếu tiệc bái sư.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, còn có Đồng Thiên Bảo và Chu Lập Phong, mấy người Hồng Văn Kiệt cùng nhau đến một nhà hàng gần đó tên là Tri Vị Cư để ăn cơm.
Nhóm người bao một phòng riêng lớn, Chu Lập Phong đích thân đặt một bàn ăn thịnh soạn, đồng thời dặn quản lý khách sạn mang đến hai chai rượu Mao Đài đã 30 tuổi đến.
Ông già Chu Lập Phong tâm trạng không tồi, vui vẻ nói với mọi người: “Đây không phải là tiệc bái sư, đây là tiệc nhận đồ đệ.
Hôm nay tôi làm chủ, không ai được phép giành với tôi, nếu không tôi sẽ trở mặt!”
Khi mọi người thấy ông lão Chu Lập Phong nói vậy, nét mặt lập tức trở nên rất nghiêm túc, biết ông ta đến đây là thật.
Trần Ninh khẽ cười, anh biết đồ ăn thức uống mà Chu Lập Phong gọi không hè rẻ.
Chu Lập Phong sợ tạo gánh nặng tài chính cho gia đình Trần Ninh, nên vừa mới bắt đầu ông ấy đã giải thích rằng ông ấy sẽ trả tiền, kẻo mọi người lại nghĩ rằng ông ấy đang lợi dụng.
Chỉ tiết nhỏ này đã làm tăng thêm hảo cảm của Trần Ninh dành cho Chu Lập Phong.
Chẳng bao lâu, đồ ăn được dọn ra, hai chai rượu Mao Đài 30 năm tuổi cũng được mở ra.
“Chúc Chu lão gia tử thu nhận đệ tử yêu quý của mình vui vẻ, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Mọi người thi nhau đứng dậy nâng ly rượu chúc mừng, ngay cả Tống Sính Đình cũng cầm ly rượu nhỏ lên uống cạn cùng mọi người.
Tuy nhiên, Trần Ninh lại cau mày cầm ly rượu.
Sau khi Chu Lập Phong và những người khác cạn ly nhìn thấy bộ dạng của Trần Ninh thì sững người.
Chu Lập Phong bối rối hỏi: “Trần tiên sinh sao vậy?”
Trần Ninh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, nhưng rượu trong nhà hàng này hình như có vấn đề.”
Rượu giả sao?
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe Trần Ninh nói vậy.
Chu Lập Phong ngạc nhiên rót thêm một ly rượu rồi cẩn thận nếm thử.
Mặc dù ông ấy không được coi là một cao thủ uống rượu, nhưng nếu cẩn thận xác định Mao Đài thật và Mao Đài giả thì vẫn có thể phân biệt được đôi chút.
Chẳng máy chốc, nét mặt của ông ấy thay đổi, trở nên rất khó coi.
Ông ấy sầm mặt nhìn người phục vụ khách sạn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Bảo quản lý hoặc ông chủ của các người đến gặp tôi, tôi chiêu đãi các vị khách quý mà các người lại dám bán rượu giả cho tôi làm tôi mất mặt.
Chuyện này không giải thích cho tôi thỏa đáng thì tôi sẽ khiến nhà hàng của các người phải đóng của.”
Người phục vụ nghe vậy lập tức sợ hãi chạy ra ngoài gọi người.
Ngay sau đó, có một thanh niên với vẻ mặt hung ác cùng một nhóm thủ hạ bước vào.
Trong đám thủ hạ này có những kẻ côn đồ tay cầm ống sắt, nhân viên bảo vệ cầm côn, còn có mấy tên đầu bếp cầm dao Ấ x nấu ăn.
Tên đàn ông hung ác vừa đi vào liền lạnh lùng hỏi: “Là ai ăn tim gấu mật beo vu khống nhà hàng bọn tao bán rượu giả, có tin hay không tao đáng gãy chân chó của mày?”
Người phụ trách Cung thiếu nhi Hồng Văn Kiệt nhìn thấy người đàn ông hung ác đó liền kinh ngạc kêu lên: “A, là công tử của Cục trưởng cục thương mại Hà Văn Phong, Hà Hiên!”
Hà Hiên nghe vậy thì cười lạnh: “A, xem ra còn có người tỉnh mắt nhận ra tôi là ai.”
Hồng Văn Kiệt đành chạy lên chào hỏi, vừa nói vừa đưa ra một điếu thuốc: “Thực sự là nước lớn tràn vào Long Vương miếu, người nhà không nhận ra người nhà.”
Hà Hiên giơ tay gạt điếu thuốc Hồng Văn Kiệt đưa cho, lạnh lùng nói: “Bớt nói mấy lời cũ rích này với tôi đi, ai cùng đám tôn tử các anh là người một nhà?”
“Ai vừa nói ở đây bán rượu giả, đứng lên!”
Chu Lập Phong căng da đầu đứng lên, trầm giọng nói: “Là lão hủ tôi đã nói, chỗ này của cậu là rượu giả.
Tôi không tin cậu là con trai của Hà cục trưởng là có thể vô pháp vô thiên như vậy!”
Hà Hiên nhếch mép nói: “Ha ha, nhà hàng Tri Vị Cư này không phải của một mình tôi.”
“Có rất nhiều cổ đông khác, chẳng hạn như Vương Cường, con trai của Đội trưởng Vương của đội điều tra hình sự, con trai của đội trưởng đội quản lý giao thông Lý Sở, Lý Tử Minh v.v.
Thậm chí, đến cả công tử Chu Châu con trai của Thị trưởng cũng có cổ phần.”
“Ông còn dám nói chúng tôi bán rượu giả?”
Vẻ mặt của Chu Lập Phong thay đổi đáng kẻ, thật không ngờ rằng nhà hàng Tri Vị Cư này lại được mở bởi một nhóm quan chức chính phủ.
Chẳng trách ở đây bán rượu giả nhưng khách vẫn đến tấp nập.
Nếu chỉ là liên quan đến cục trưởng Hà thì Chu Lập Phong có thể không sợ Hà Hiên, nhưng Tri Vị Cư này vậy mà lại là do một đám quan chức mở ra, sau lưng còn có không ít nhân vật lớn ở Trung Hải tham gia, cho nên Chu Lập Phong thật sự không dám gây chuyện ở đây.
Nếu không, ông ấy sẽ không thể ăn xong bữa này!
Ông ấy thật vất vả nặn ra một nụ cười gượng gạo, cúi đầu thỏa hiệp với Hà Hiên nói: “Các cậu không phải bán rượu giả.
Chắc là tôi nhầm.
Không có gì, không có gì.”
Hà Hiên thấy Chu Lập Phong nhận sai thì cười lạnh ha ha mỉa mai nói: “Ông không có gì nhưng tôi có.
Mẹ kiếp ông nói ở đây chúng tôi bán rượu giả, còn muốn nhà hàng của chúng tôi đóng cửa phải không?”
Chu Lập Phong vẻ mặt xấu hổ không dám nói.
Hà Hiên cầm hai chai rượu giả trên bàn, đẩy tới trước mặt Chu Lập Phong, liếc mắt, tự đắc nói: “Có lỗi thì phải thừa nhận, bị đánh thì phải cố mà chịu.
Ông uống hết hai chai rượu này thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Chu Lập Phong đã già đến vậy rồi mà Hà Hiên còn thật sự muốn ép ông ta uống rượu giả.
Ông ta tức đến mức không nói thành lời, nhưng dám tức giận cũng không dám nói.
Hồng Văn Kiệt cũng cầu tình nói: “Hà thiếu, Chu lão tiên sinh đã già như vậy rồi làm sao có thể uống hết hai bình rượu chứ?
Anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ông ấy đi!”
Hà Hiên mắng: “Cút sang một bên, chỗ này là chỗ để anh lên tiếng à?”
“Hai bình rượu này ông ta nhất định phải uống, thiên vương lão tử cũng không nễ mặt, nếu không các người đều đừng mong có thể đi ra khỏi cánh cửa này.”
Sắc mặt của rất nhiều người trong phòng bao đều thay đổi, hoảng sợ bắt an.
Nhưng một giọng nói lãnh đạm lại đột ngột vang lên: “Ha ha, thứ đồ không biết gọi là gì.”
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh và phát hiện ra đó là Trần Ninh với vẻ mặt bình tĩnh vừa nói.
Hà Hiên lập tức vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Anh nói cái gì?”
Trần Ninh khẽ cười: “Tôi đã thấy rất nhiều người bán rượu giả, nhưng là lần đầu tiên tôi thấy người kiêu ngạo như anh.
Nếu
.