Chiến Long Vô Song


Nhưng, người điều khiển xe thang mây, căn bản không nghe được, người điều khiển thấy thế lửa nguy cấp, liền vội vàng trước đem thang mây dời đi.

Hỏa hoạn, đang cháy ở lầu bảy.

Khắp nơi đều là hỏa hoạn cùng khói dầy đặc, Tống Sính Đình thấy tất cả mọi người đều được cứu ra ngoài, cũng chỉ còn lại có một mình cô.

Dựa vào ý chí của người phụ nữ mang thai, còn có niềm tin một mực kiên trì của cô với chồng, lúc này đã không kiên trì nổi nữa, ý thức không rõ, cả người cũng hoảng hốt.

Cô nhìn biển lửa xung quanh một cái, trong đầu dâng lên một ý niệm tuyệt vọng: “Chồng, Thanh Thanh, có thể phải tới đời sau chúng ta mới có thể gặp lại, em rất luyến tiếc mọi người…”
Cô ngã trên đất, mí mắt sắp nhắm lại, ý thức cuối cùng nghĩ là: “Chồng, anh đang ở đâu?”
Lúc này, bên ngoài bầu trời truyền đến tiếng vang xình xịch của trực thăng vũ trang.


Một chiếc trực thăng vũ trang loại mới nhất, giống như diều hâu bay tới, bay về phía lầu gỗ tràn đầy hỏa hoạn.

Phóng viên, còn có đội cứu hỏa, bao gồm vô số người dân vây xem, đều rối rít kinh hô lên.

Chỉ thấy sau khi phi cơ trực thăng vút tới gần nhà lầu đang cháy, một bóng người cao ngắt, trực tiếp từ khoang bên trong trực thăng nhảy ra, giống như thiên thần trên trời hạ xuống, từ trực thăng nhảy vào đám cháy bên trong toà nha.

Bóng người cao ngất này, không ai khác, chính là Trần Ninh.

Một giây trước khi Tống Sinh Đình hôn mê, liền gặp được Trần Ninh đột nhiên xuất hiện, tròng mắt cô trợn to, lắm bẩm nói: “Chồng, thật sự là anh sao…”
“Vợ ơi!”
Mặt Trần Ninh đầy lo lắng, điên cuồng ở trong biển lửa tìm Tống Sính Đình.

Rất nhanh, anh thầy Tống Sinh Đình té xuống đất cách đó không xa, mặt liền biến sắc, nhanh như tia chớp nhào qua.

Âm!
Một tiếng vang thật lớn, một cây nặng đến máy trăm cân, cây xà gỗ đang cháy ngang rơi xuống, đạp về phía Trần Ninh.

Trần Ninh giơ tay lên đánh một quyền!
Ràm!
Trần Ninh trực tiếp đem xà ngang đập gãy, động tác không giảm, nhanh chóng đi tới bên người Tống Sính Đình, ôm lấy Tống Sinh Đình.

Anh lo lắng nói: “Vợ ơi, em tỉnh lại đi2”
Tống Sính Đình dường như có cảm ứng, mệt mỏi mở mắt ra, yếu ớt nói: “Chồng, là anh sao?”

“Em thật sự rất sợ!”
“Xung quanh đều là biển lửa, em thật sự nhớ anh, em thật sự sợ anh tới cứu em, lại rất sợ anh không đế: Thì ra, cô bị kẹt ở trong biển lửa, cảm giác bản thân muốn nhưng không được.

Vừa không bỏ được từ đây vĩnh biệt với Trần Ninh, nhưng vừa sợ Trần Ninh tới cứu cô cùng cô bị vùi lắp trong biển lửa.

Một câu em thật sự sợ anh tới cứu em, lại rất sợ anh không đến.

Là tiếng từ trong đáy lòng cô.

Tí tách!
Nước mắt Trần Ninh rơi xuống trên mặt cô, Trần Ninh nhìn vợ hấp hồi, hiếm thấy rơi lệ.

Nhưng âm thanh của anh vẫn kiên nghị trầm ổn: “Anh tuyệt đối sẽ không để cho em xảy ra chuyện, anh tới đây để cứu em ra ngoài.”
Tống Sính Đình ừ một tiếng, ở trong ngực Trần Ninh, hôn mê lần nữa.

Trần Ninh ôm Tống Sính Đình, xoay người hướng về phía cửa sổ, bước nhanh tới.


Xung quanh đã là một biển lửa, Trần Ninh sải bước đến mép tường.

Trong không trung ngoài cửa sổ, trực thăng trên không trung nhanh chóng ném thang dây xuống, người bên trong trực thăng hướng về phía Trần Ninh hô: “Thiếu soái, có thể nhảy ra bắt được thang dây hay không?”
Trần Ninh không nói hai lời, ôm Tống Sính Đình liền trực tiếp từ lửa lớn hừng hừng trên lầu gỗ, trực tiếp nhảy ra, tay trái bắt lầy thang dây của trực thăng, anh cùng tay phải ôm Tống Sinh Đình, cũng treo ở giữa không trung.

Trực thăng một bên chậm rãi bay khỏi toà nhà đang cháy, hai người lính phía trên, một bên kêu Trần Ninh chịu đựng, một bên lập tức đem trực thăng hạ xuống.

Các khán giả hiện trường, thấy tay trái Trần Ninh nắm thang dây trực thăng, tay phải ôm Tống Sính Đình, mỗi một người đều sợ ngây người.

Mọi người cũng không nhịn được nghĩ: “Trời ơi, người đàn ông này cũng thật lợi hại!”
Lạc Thiếu Minh cùng Hạng Minh Nguyệt núp ở chỗ bí mật, thấy một cảnh này, sắc mặt hai người cũng hơi thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận