“Những vết thương này của tôi đều là vết thương nhẹ không có gì đáng ngại, các vị đều yên lặng đi, hiện tại tâm tình tôi rất nóng nảy.”
Đám bác sĩ vội vàng nói: “Được!”
Sau một giờ, cửa phòng cấp cứu mở ra, một nữ bác sĩ trung niên, mang một đoàn y tá đi ra.
Nhóm người Trần Ninh liền vội vàng tiến lên, Trần Ninh cuống quít hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi như thế nào?”
Nữ bác sĩ nói: “Vợ cậu bị khói hôn mê, thiếu chút nữa nghẹt thở, hơn nữa còn cùng cậu từ trời cao rớt xuống, mặc dù có cậu đỡ, nhưng cô ấy cũng bị chắn động.”
“Trải qua cấp cứu của chúng tôi, hiện cô ấy không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Trần Ninh nghe vậy thở một hơi dài nhẹ nhõm, Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, còn có nhóm người Tống lão gia cũng không nhịn được yên tâm.
Trần Ninh vừa muốn nói cảm ơn!
Nhưng nữ bác sĩ chuyển đề tài trầm giọng nói: “Vợ cậu vừa mới mang thai không bao lâu, nhưng cô ấy lại bị nghẹt thở, lại bị rơi xuống tác động, đứa trẻ trong bụng chưa chắc có thể bảo vệ được.”
Sắc mặt Trần Ninh kịch biến!
Sắc mặt nhóm người Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ cũng ảm đạm.
Trần Ninh nói: “Bác sĩ, tình huống trước mắt như thế nào, cô nói thật đi.”
Nữ bác sĩ nói: “Bây giờ còn khó mà nói, nhưng không lạc quan, tôi chỉ có thể giúp hai người chữa trị giữ thai trước, nhưng có thể giữ được hay không rất khó nói, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Sắc mặt Trần Ninh khó coi, từ từ nói: “Được, chúng tôi hiểu rồi, làm phiền bác sĩ.”
“Ngoài ra, tôi muốn nhìn vợ tôi một chút, có thể không?”
Nữ bác sĩ gật đầu một cái: “Cậu là chồng cô ấy, cậu đi vào cùng cô ấy, nhất là phải ổn định cảm xúc cho cô ấy, ngàn vạn lần không nên sụp đổ, nếu không tình hình càng xấu.”
Trần Ninh nói: “Tôi hiểu rồi!”
Trong phòng bệnh!
Tống Sính Đình mặc quần áo người bệnh màu trắng nằm ở trên giường.
Cô thong thả tỉnh lại, sau đó nhìn thấy Trần Ninh đang ngồi bên cạnh giường.
Cô miễn cưỡng cười, vô cùng yếu ớt nói: “Chồng ơi, em vẫn còn sống sao?”
Trần Ninh điều chỉnh lại cảm xúc, an ủi nói: “Tất nhiên rồi, chúng ta nói rõ là sẽ đi với nhau đên lúc bạc đâu mài!”
Tống Sính Đình giơ tay ra, nắm lấy tay của Trần Ninh, cảm nhận sự ấm áp từ trong lòng bàn tay của Trần Ninh, nhẹ nhàng nói: “Em cho rằng em sẽ không bao giờ gặp lại anh với Thanh Thanh nữa, không ngờ vào lúc quan trọng cuối cùng, anh quả nhiên vẫn xuất hiện, xông vào biển lửa cứu lấy em.”
“Chồng à, sau khi tỉnh lại được nhìn thấy anh đầu tiên thật là tốt quá đi.”
Cô cứ nói, đem tay của Trần Ninh để ở bên gò má của cô, vô cùng lưu luyến.
Nhưng cô rất nhanh lại cảm tháy có chút khác lạ, Trần Ninh giống như có tâm sự.
Cô ngắng đầu lên, nhìn Trần Ninh ngồi ở bên cạnh giường bệnh, không nhịn được mà hỏi: “Làm sao thế ạ?”
Trần Ninh nhẹ giọng đem tình hình nói cho Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình nghe thấy đứa con trong bụng có thể không giữ được, bác sĩ bảo hai người nên có tâm lí chuẩn bị đi.
Nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống!
Cô không nhịn được ngọ nguậy, trực tiếp ôm Trần Ninh khóc.
Trần Ninh nhẹ nhàng an ủi: “Đừng buồn, bác sĩ nói sẽ cố gắng giữ lại cái thai, không giữ lại được cũng có cơ hội chuyển biến mà.”
Tống Sính Đình nghẹn ngào nói: “Tình hình chắc không mấy lạc quan, không thì bác sĩ sẽ không nhắc nhở chúng ta phải chuẩn bị tâm lí.”
“Chồng à, con của chúng ta thật tội nghiệp!”
“Nếu con thật sự bỏ chúng ta mà đi…”
Trần Ninh an ủi nói: “Thiên sứ nhỏ đó nhất định sẽ được sinh ra ở trong gia đình khác, anh sẽ nói với bản thân, thế giới có một cặp vợ chồng khác vì vậy mà có con cái, vì vậy mà hạnh phúc.”
“Có điều, anh tin vận mệnh sẽ không nghiệt ngã như vậy, anh cũng tin người tốt sẽ có báo đáp, con của chúng ta nhất định sẽ ở lại thôi.”
Tống Sính Đình ôm chặt Trần Ninh, nghẹn ngào nói: “Vâng!”
Một tiếng sau, cuối cùng trong giọng nói an ủi dịu dàng của Trần Ninh, Tống Sính Đình dần dần bình tĩnh lại, dần dần ngủ đi.
Trần Ninh đi ra ngoài, bảo cha mẹ vợ và Đổng Kha đi vào chăm sóc vợ mình.
Và mời những bạn bè thân thích đến thăm Tống Sính Đình cứ đi về trước, bản thân anh thì lại cùng Tần Tước đợi người đến phòng ngoại khoa, xử lí vết thương..