Khiêu khích mà!
Đây chính là đang khiêu khích, cũng là đang thị uy.
Sắc mặt của Lạc Thiếu Minh tái xanh lại, anh ta hít thở sâu một hơi, tức giận nhìn Trần Ninh: “Anh to gan dám xông vào phòng bao của tôi, còn dám giết thủ hạ của tôi.”
“Anh là cái thá gì chứ, anh chính chiến mấy năm ít ỏi trên sa trường, liền muốn vượt qua nỗ lực mấy đời của gia đình hào môn của chúng tôi sao?”
“Anh có tin chúng tôi có thể đánh anh vào vực sâu không?”
Điển Chử kéo một cái ghế đến, lau sạch đi.
Trần Ninh tùy ý ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Thành quả nỗ lực của người mấy đời trước, cũng gánh không nủi bại gia anh làm nó tiêu tùng đi.”
“Hạng Minh Nguyệt đâu?”
Lạc Thiếu Minh còn chưa nói chuyện, Điển Chử đã cúi người ghé vào bên tai của Trần Ninh, nhỏ tiếng báo cáo: “Thiếu soái, vừa mới nhận được tin tức, Hạng Minh Nguyệt sớm đã nhận được tin báo, bây giờ đã ngòi trên chuyên cơ Hạng gia sắp xếp cho cô ta, đã trồn trước rồi.”
Trần Ninh cười lạnh: “Vậy cứ để cô ta thoát trước một lúc đi.”
Lúc này Lạc Thiếu Minh mới biết, Hạng Minh Nguyệt lại không từ mà biệt, thì ra là chạy trước rồi.
Phát hiện này khiến anh ta có chút không vui, cũng khiến lượng không khí thở có chút không đủ.
Dù sao mấy năm nay Lạc gia luôn tụt dốc, Lạc Thiếu Minh anh ta lần này cũng là hi vọng liên thủ với Hạng gia, mới dám ra tay độc ác với Trần Ninh.
Bây giờ Hạng Minh Nguyệt cũng chạy rồi!
Bản thân anh ta đối phó với Trần Ninh sẽ có chút khó khăn.
Lúc này Trần Ninh nhìn Lạc Thiếu Minh và đám thuộc hạ của anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi điều tra qua rồi, cô nhi viện cháy, nhóm người các anh không có một ai thoát khỏi liên quan này.”
“Lần này cô nhỉ viện Trung Hải bị cháy, vợ tôi nằm viện, đứa con trong bụng chưa chắc đã giữ được.”
“Ngoài ra, trực thăng của quân khu Trung Hải bị rơi, hy sinh ba chiến sĩ.”
“Việc này tôi rất tức giận, cũng bắt buộc nghiêm trị không tha.”
“Các anh có ai đồng ý chủ động nhận tội, ai đồng ý nhận tội, tôi bằng lòng nghe.”
Gương mặt Lạc Thiếu Minh cười lạnh: “Trần Ninh, nếu anh có chứng cứ, anh cứ bắt chúng tôi lại đi, anh còn cần phí lời với chúng tôi à.”
“Lời nói của anh không có căn cứ, chỉ muốn đe dọa chúng tôi, anh cho rằng chúng tôi sẽ thừa nhận chuyện xáu mà chúng tôi không làm sao?”
Lời này của Lạc Thiếu Minh là nói với Trần Ninh, cũng là nói với các thuộc hạ bên cạnh anh ta.
Ý ở trong lời nói đã rất rõ ràng rồi, Trần Ninh không có căn cứ, mọi người đừng có thừa nhận, đừng tự đập vào chân mình, Trần Ninh sẽ không làm khó được bọn họ.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Lạc Thiếu Minh, chết sắp đến đầu rồi anh còn không biết hồi cải, quỳ xuống.”
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đều là nghe theo ý chỉ của Thiếu soái, bọn họ làm theo chỉ chị mà hành động.
Lời này của Trần Ninh mới nói ra, bọn họ liền lập tức hành động, xông vào phía Lạc Thiếu Minh, muốn bắt Lạc Thiếu Minh quỳ xuống.
Thuộc hạ quanh người Hạ Thiếu Minh, còn có hơn hai mươi thuộc hạ tỉnh nhuệ của gia tộc, cũng lập tức hành động, thấp giọng hét nói: “Bảo vệ thiếu chủ.”
Chiến đấu, vừa chạm vào liền nỏ ra.
Rầm rằm rằm…
Điển Chử và Bát Hổ Vệ như hổ dữ ra khỏi rừng vậy, vô cùng độc ác, không người đánh gục thuộc hạ của Lạc Thiếu Minh.
Lạc Thiếu Minh thấy một màn này cũng ra tay, mặc kệ tất cả rút khẩu súng tay màu đen ra, nỗ súng hướng về phía Trần Ninh.
Bóng dáng trước mắt anh ta tránh đi, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Tốc độ như vậy, dọa tay anh ta sởn tóc gáy.
Anh ta không hề do dự mà bóp cò.
Khoảnh khắc lúc anh ta bóp cò, Trần Ninh đã bắt được nòng súng giơ lên trên.
Pằng!
Phát súng này của Lạc Thiếu Minh, bắn lên trên trần nhà.
Cánh tay của Trần Ninh cướp súng lại, dễ dàng đập mạnh báng súng vào mặt của đối phương.
Bộp!
Báng súng đập đến nỗi Lạc Thiếu Minh khắp mồm miệng đều là máu tươi, răng cũng bị đập đến rơi mấy cái, thê thảm ôm mặt lùi bước.
Nhưng mà, anh ta mới lùi một bước đã bị Trần Ninh giơ tay ra tóm chặt lấy..