“Đạo Phương, cậu nhìn nhận nó như thế nào?”
Vương Đạo Phương hơi trầm tĩnh liền nói: “Chắc là cô Hạng biết Thiếu soái đang tức giận, chắc chắn quay về Trung Hải là quay về con đường chết.”
“Nhưng cô ấy lại không dám tiếp tục chạy trốn về Thủ đô, vì vậy chọn biện pháp điều hòa, hạ cánh ở thành phố Thiên Hải.”
“Nêu tôi không có nhớ nhâm, Diệp Hông Cương mới nhận chức chỉ huy quân khu ở Thiên Hải chính là môn sinh của ông Hạng.”
“Cô Hạng chắc là muốn nhờ Diệp Hồng Cương che chở, trốn khỏi sự truy đuổi của Thiếu soái.”
Trần Ninh gật đầu: “Không khác gì với điều tôi suy nghĩ ca.
Vương Đạo Phương nói: “Bây giờ là chúng ta bắn rơi bọn họ hay là cho phép bọn họ hạ cánh ở Thiên Hải, Thiếu soái anh quyết định đi.”
Trần Ninh đáp: “Nếu Hạng Minh Nguyệt có chấp không quay về, bắn rơi máy bay của bọn họ cũng không có ích gì.”
“Nhưng cô ta bây giờ đồng ý quay về rồi, với lại còn nói máy bay gặp sự có, xin hạ cánh, tôi vẫn bắn rơi máy bay của cô ta vậy sợ rằng truyền ra ngoài mọi người đều sẽ nói tôi thế là không được rồi.”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Ha ha, cứ cho phép cô ta hạ cánh ở Thiên Hải đi.”
“Cô ta cho rằng Diệp Hồng Cương có thể bảo vệ nỗi cô ta, thật ra cô ta nghĩ quá nhiều rồi.”
Thủ đô, Hạng gia.
Trong thư phòng tao nhã, Hạng lão người mặc quần áo vải màu xám, đang đứng ở bên cửa sổ nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen ở bên ngoài cửa sổ.
“Trần Ninh đã giết chét Lạc Thiếu Minh rồi, nếu đại tiểu thư rơi vào trong tay của Trần Ninh e là hậu quả khó lường hết được.”
“Hạng lão, ngài đức cao vọng trọng, nếu ngài không tự mình gọi điện thoại cho Trần Ninh, tôi cảm thấy cậu ta ít nhiều sẽ nễ mặt ngài một chút.”
Hạng lão nghe xong không hề nói đúng sai.
Hạng Sở ý thức được thân phận đặc biệt của Hạng lão, không thể hạ thể diện xuống được, cũng khinh thường tự mình mở miệng cầu tình với Trần Ninh.
Đường đường là thủ trưởng, nếu mở lời cầu tình với một tướng quân, mặt mũi để đâu, về sau còn lăn lộn như thế nào?
Hồi lâu sau.
Hạng lão chằm chậm nói: “Ta nhớ chỉ huy quân khu thành phố Thiên Hải là Diệp Hồng Cương đúng không?”
Hạng Sở đáp: “Đúng ạ!”
Hạng lão phân phó nói: “Cháu nói với Diệp Hồng Cương, nhất định phải bảo vệ được con gái của ta, bất kể ông ấy.
dùng cách gì.”
Hạng Sở đáp: “Rõ!”
Thành phố Thiên Hải, sân bay căn cứ quân sự.
Máy bay nhỏ của Hạng Minh Nguyệt còn có hai chiếc máy bay chiến đấu đến từ căn cứ thành phó Trung Hải, toàn bộ thành công hạ cánh.
Nhóm người của Hạng Minh Nguyệt vừa mới xuống máy bay.
Liền được một đội sĩ binh đón đi, rất nhanh cô liền cùng nhóm người Vương Phúc được bảo vệ đưa đến căn cứ quân thuộc trong đại viện lớn, nhà của Diệp Hồng Cương.
Hàm cấp của Diệp Hồng Cương là Thiếu soái!
Ông ấy mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, còn có quần tây màu đen, chân đeo giày da, mặt chữ quốc, bụng bia, tỏ ra rất khí thế rất có uy nghiêm.
Bên cạnh ông còn có một bộ số thuộc hạ đắc lực, tự mình đi đến cửa đón tiếp Hạng Minh Nguyệt đến.
Hạng Minh Nguyệt thấy Diệp Hồng Cương, nếu người đang bị đuối nước nhìn thấy sợi cỏ cứu mạng thì sẽ vô cùng kích động nói: “Chú Diệp!”
Diệp Hồng Cương cười ha ha nói: “Cô Hạng, mau vào trong nhà ngồi.”
Mọi người vào trong nhà, khách chủ ngồi yên vị.
Đợi sau khi người hầu bưng trà ngon lên, Hạng Minh Nguyệt không nhịn được mà gấp gáp nói: “Chú, thật ra cháu đắc tội với Trần Ninh, bị Trần Ninh truy đuổi, dưới sự tình không biết như thế nào mới chạy đến chỗ này của chú.”.