Vương Uẫn cười khổ: “Tôi tiếp bọn họ ở phòng khách, nghe bọn họ kể khổ nữa tiếng đồng hò, qua hai lần trà, khuyên can mãi mới có thể đuổi hai v Các lão đó về.”
Tần Hằng bình tĩnh nói: “Bọn họ kể khổ cái gì?”
Vương Uẫẳn vừa chậm rãi giúp Tần Hằng thu dọn văn kiện, báo chí trên bàn làm việc vừa nói: “Hai người bọn họ, một người đên cái chết của con trai đỗ lên người Trần Ninh, một người lại tố Trần Ninh giết con gái.
Bọn họ đều tố giác Trần Ninh lạm dụng chức quyền, lạm sát vô tội, muốn ông cắt chức cùng quân hàm của Trần Ninh, còn muốn ông nghiêm tr Trần Ninh.”
Tần Hằng nhíu mày: “Trần Ninh gần đây đều đụng đến Đường Bá An và Hạng Thành rồi?”
Vương Uẩn nói: “Trần Ninh cương ngh chính trực, đương nhiên sẽ không hợp với đám cáo già này.
Trần Ninh là môn sinh của ông, lúc trước là dô ông mặc kệ d ngh mà đề bạt đến v trí thống soái quân Bắc Cảnh.
Hiện tại ông sắp hết nhiệm kỳ, đám cáo già này đều muốn đạp Trần Ninh xuống, sắp xếp người của mình vào v trí thống soái Bắc Cảnh này.”
“Mặc khác, lúc trước ông phái Trần Ninh cùng Nguyễn Hồng điều tra Đường Bá An, càng khiến nhóm người Đường Bá An coi Trần Ninh là cái gai trong mắt, muốn nhanh chóng nhỏ bỏ.”
Nhắc tới chuyện của Đường Bá An, sắc mặt Tần Hằng liền u ám.
Ông biết Đường Bá An là kẻ đứng sau cái chết của con trai ông Tần Vô Song.
Ông phái Trần Ninh đi điều tra Đường Bá An, nhưng lại tra được cánh tay đắc lực của Đường Bá An là Tần Thành có vấn đề, lại không có cách nào bắt được Đường Bá An.
Hiện tại Đường Bá An lại trở nên vô cùng cẩn thận.
Dựa theo cục diện trước mắt, ông muốn trước khi hết nhiệm kỳ giúp triều đình diệt trừ tên bại hoại Đường Bá An này, phỏng chừng là vô cùng khó khăn.
Đường Bá An sẽ đợi đến khi ông hết nhiệm kỳ mới rat ay.
Vương Uẫn nhìn thấy Tàn Hằng mặt mày u ám, liền đoán được ông có tâm sự, bà mỉm cười: “Có phải ông cảm thấy Trần Ninh xảy ra xung đột với Đường Bá An và Hạng Thành sẽ càng làm bọn họ trở nên cảnh giác, ông sẽ không có các nào rửa sạch đám sâu bọ này trước khi hết nhiệm kỳ đúng không?”
Tần Hằng nhìn phu nhân của mình, dò ý nói: “Đúng vậy!
Tôi vẫn để nhóm người Nguyễn Hồng âm thầm điều tra vấn đề của Đường Bá, nhưng tra đi tra lại, cũng không có cách nào ra tay với bọn họ.
Nhóm người Đường Bá An này che giấu quá kín đáo.”
Vương Uẳn cười nói: “Hiện tại cục diện bề tắc này, cũng chỉ có tên hỗn thế ma vương như Trần Ninh mới có thể phá được.
Tôi cảm thấy để Trần Ninh cùng nhóm người Đường Bá An, Hạng Thành náo càng kch liệt càng tốt.”
Tần Hằng tò mò hỏi: “Nói vậy à sao?”
Vương Uẩn nói: “Không sợ bọn họ đấu với Trần Ninh, chỉ sợ bọn họ chưa thả hết chiêu.
Chỉ cần nhóm người Đường Bá An càng đối đầu với Trần Ninh thì khẳng đnh sẽ càng để bại lộ nhiều vấn đề.
Tục ngữ nói, trước khi giết chết cần phải bức điên.”
Tần Hằng lắc đầu: “Không, có tôi ở đây, Trần Ninh là môn sinh của tôi, nhóm người Đường Bá An sẽ không dám làm càn.
Bọn họ sẽ không phát điên.”
Vương Uần nói: “Vậy néu ông không ở đây?”
Tần Hằng nhíu mày: “Có ý gì?”
Vương Uẩn cười nói: “Không phải ông vừa báo bệnh không muốn gặp Đường Bá An và Hạng Thành sao? Nếu ông giả vờ bệnh nặng, không thể lo đến công việc, việc lớn việc nhỏ khẳng đnh đều sẽ giao lại cho Nội các xử lý.
Đường Bá An cùng Hạng Thành sẽ không còn b ông chế ước nữa, bọn họ sẽ điên cuồng đói phó Trần Ninh, bọn họ càng điên cuồng hành động, ông lại càng có cơ hội nắm bắt nhược điểm của bọn họ.”
Mắt Tần Hằng sáng lên, nhưng có chút lo lắng: “Nhưng nếu không có tôi chế ước, nhóm người Đường Bá An ngoan độc như vậy, quyết đnh tước bỏ quân hàm của Trần Ninh thì phải làm sao?”
‘Vương Uẩn cười nói: “Đừng quên, Nội các có tới 10 v Các lão, có vài v đều nghe lời của ông.
Chuyện Nội các quyết đnh đều phải thông qua ý kiến cả 10 v Các lão, mới có thể thi hành.
Không có mấy v Các lão đồng ý, bọn người Đường Bá An muốn tước bỏ chức v cùng quân hàm của Trần Ninh cũng không có khả năng.”
Tần Hằng nghe vậy mỉm cười: “Cũng đúng! Haha: “tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên”(*), lần này tôi thụ giáo phu nhân, cứ theo đề ngh của phu nhân mà làm.
Tôi cáo bệnh không thể làm việc, đem quyền lợi giao lại cho Nội các, tạo đường cho nhóm người Đường Bá An bọn họ trở nên điên cuồng.”
(‘) Khổng Tử “Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên.
Trạch kì thiện giả nhi tòng chỉ, kì bất thiện giả nhi cải chỉ”.
Nghĩa là: Trong ba người cùng đi đường, nhất đnh có người mà mình đáng học tập.
Hãy lựa chọn ưu điểm của họ để tăng cường học tập, phát hiện ra nhược điểm của họ để loại bỏ, từ đó có thể sửa đổi mình, hoàn thiện nhân cách mình.
Mấy ngày sau, thành phó Trung Hải tỉnh Giang Nam.
Tống Sính Đình thành công giữ được đứa bé, trải qua khoảng thời gian điều tr, thai nhi trong bụng rốt cục cũng không còn đáng ngại.
Tống Sính Đình cuối cùng cũng có thể xuất viện trở về nhà.
Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn phong phú chúc mừng.
Trần Ninh cùng Đồng Kha và Tống Thanh Thanh thì ở phòng khách cùng Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình cười tươi như hoa, lộ cả hai má lúm đồng tiền.
Mà lúc này, Tần Tước đến nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, có việc cần báo với ngài.”
Trần Ninh bình tính nói: “Theo tôi vào thư phòng nói chuyện.”
Rất nhanh, Trần Ninh mang theo Tần Tước vào thư phòng, Tần Tước đang tin tức nghe ngóng được từ Thủ đô báo lại cho Trần Ninh.
Trần Ninh nghe Quốc chủ Tần Hằng ngã bệnh thì có chút khiếp sợ.
Anh kiên đnh hỏi: “Thời gian trước tôi gặp Quốc chủ ông ấy vẫn rát tốt, sao lại đột nhiên ngã bệnh?”
Tần Tước nhỏ giọng nói: “Theo tin tức truyền đến, Quốc chủ thức đêm làm việc, trúng gió ngã bệnh, hiện tại miệng không thể nói, thân không cử động được, đang ở phủ Quốc chủ an dưỡng.
Khi nào có thể khỏi hẳn thì bác sĩ cũng không dám nói bừa.
Còn có, hiện tại mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Nội các phụ trách.”
Trần Ninh là người do một tay Tần Hằng đề bạt, Trần Ninh cũng là môn sinh đắc ý nhát của Tần Hằng.
Tần Hằng đối với anh mà nói không chỉ là lãnh đạo, mà còn là ân sư..